Cậu lại đứng trong chốc lát, phục hồi tốt cảm xúc, hít sâu một hơi, rốt cuộc từ chỗ rẽ đi ra, chậm rãi đi xuống cầu thang.
Mẹ Bạch vừa thấy con trai nhỏ yêu dấu đi xuống lầu, vội vàng đi lên đón, trong miệng nói:
" Hàm Hàm con sao giờ mới xuống? Có đói bụng không? Thím Dương? Thím Dương! Mau đem bữa sáng của Hàm Hàm bưng lên!”
Bà mới vừa đi lại gần, liền phát hiện đuôi mắt Bạch Nhất Hàm đỏ lên, bộ dáng như là đã khóc, tức khắc như uống 1 viên từ mẫu mà đau lòng, tâm can đều phát run, bà vội duỗi tay đi sờ mặt con trai, đau lòng nói:
“Hàm Hàm con làm sao vậy? Vẫn không vui sao? Có chuyện gì lại không thể nói cho mẹ? Ai chọc con không cao hứng con nói mẹ, mẹ sẽ cho con hết giận được không?"
Bạch Nhất Hàm gắt gao nắm lấy tay mẹ đang duỗi lại, nhìn vẻ mặt nôn nóng của mẹ, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, từng giọt nước mắt rơi xuống dưới, ôm lấy mẹ, thanh âm mơ hồ lẩm bẩm nói:
“Mẹ, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… chị…… Thực xin lỗi……"
Mẹ Bạch gấp đến độ không biết làm sao, Bạch Tuyết Tình đã bước nhanh đi tới, mặt mày lạnh lẽo nói:
" Tiểu Hàm, em thành thật nói với chị, có phải hay không có ai khi dễ em? Ai?! Em nói cho chị! Xem lão nương có hay không đánh gãy chân hắn!” Giọng nói của cô nghiêm khắc, tay lại nhẹ vỗ về phía sau lưng Bạch Nhất Hàm, từng cái giúp cậu thuận khí
Mẹ Bạch cũng không có hơi sức so đo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/273493/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.