Chương trước
Chương sau
Dương Giác sửng sốt, Lạc Tu lại vẫn là một bộ vân đạm phong khinh, chỉ là nhướng mày.
"Không được?"
Dương Giác chớp mắt, lắc đầu.
" Được "
Lạc Tu nhìn đối phương. "Nói như vậy, khi nào thì quyết định?"
Dương Giác gật gật đầu. "Tôi trở về liền an bài."
Lạc Tu ý vị thâm trường nhìn Dương Giác.
"Cứ như vậy?"
Dương Giác một đốn, lại có chút nghi hoặc nói: "Bằng không thì thế nào?"
Lạc Tu bỗng nhiên từ trên sô pha đứng lên, chuyển qua trước mặt Dương Giác rồi  ngả người lên sô pha.
Dương Giác ngồi trên ghế đơn nhưng bên cạnh vẫn là còn chỗ trống, bất quá Lạc Tu cũng không phải muốn chen chỗ ngồi cạnh cậu.
Lạc Tu cúi người, Dương Giác cả kinh theo bản năng rùng mình, thân thể cũng căng chặt lên, cậu không nghĩ tới, sẽ có một ngày được ngồi gần Lạc Tu như vậy.
Không, không phải không nghĩ tới, mà là không nghĩ tới trừ bỏ ở trong mơ, ở ngoài Lạc Tu còn sẽ dựa vào gần cậu như vậy.
Ngay lập tức Dươnv Giác chỉ cảm thấy chóp mũi mình tràn ngập hơi thở của Lạc Tu.
"Dương Giác à, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cậu không hỏi nguyên nhân đã đồng ý rồi? Cậu làm ăn đều làm như vậy sao?"
Hơi thở áp bách trên người Lạc Tu càng ngày càng đậm, Dương Giác hít sâu một hơi mới có thể làm cho bản thân duy trì trạng thái bình tĩnh, cậu không thể lộ ra cảm xúc của mình khi ở gần Lạc Tu được.
"Vũ Dương Studio là do giám đốc công ty của chúng tôi đi bàn bạc cùng họ. Trên thực tế, ngay từ đầu tôi cũng không muốn nhận quảng cáo này, nhưng là giám đốc lại có cái nhìn bất đồng với tôi. Tôi nghĩ mặc dù Vũ Dương studio có vấn đề gì có lẽ cũng không lớn lấm, hắn còn trẻ, lịch duyệt không đủ, nếu như có té ngã thì ngày sau cũng có thể ổn hơn." ( thật ra đoạn này chém...)
Lạc Tu nhướng mày. " giám đốc của các cậu?"
Đời trước, Vũ Dương studio sau khi xảy ra vấn đều, liên lụy tới phòng làm việc của Dương Giác nhưng người tuy rằng bị cuốn vào nhưng phiền toái lại được giải quyết nhanh chóng, thì ra là Dương Giác đã sớm có chuẩn bị?
Dương Giác, thế nhưng đã sớm cảm thấy Vũ Dương studio có vấn đề?
"Vì cái gì?" Lạc Tu hỏi chính là tại sao cậu đã sớm cảm thấy Vũ Dương studio có vấn đề, chỉ là câu hỏi vừa ra khỏi miệng rất dễ để cho người khác có ảo giác, hỏi thành giám đốc kia có vấn đề. Lạc Tu đang muốn giải thích lại thấy Dương Giác trả lời.
Hơn nữa! Trả lời đúng là vấn đề của Vũ Dương Studio.
" Vào lúc bên Vũ Dương Studio mời ăn cơm nhưng lại đến rất trễ, tôi lúc đấy ấm tượng với họ rất không tốt nên trở về đã tìm hiểu một chút. Vấn đề lớn không tra được nhưng lại phát hiện gần đây Vũ Dương Studio có điểm hỗn loạn, mà một cái công ty một khi bên trong xảy ra hỗn loạn tự nhiên sẽ sinh ra vấn đề. Bất quá, theo người phụ trách bên chúng tôi nói thì giám đốc phụ trách của Vũ Dương không có vấn đề gì, cũng không nghe qua tin đồn không tốt về họ, tôi cũng tra xét đối phương và nghĩ? Mặc dù Vũ Dương có vấn đề nhưng chắc không có gì lớn, cho dù bị dính dáng chút phiền toái nhưng có lẽ cũng không nghiêm trọng  cho lắm..."
Dương Giác giải thích làm cho đáy lòng Lạc Tu thở dài đồng thời lại rất là tán thưởng, đối phương thế nhưng có lực nhạy bén như vậy, trách không được có thể đứng thứ 3 bảng xếp hạng cùa thanh niên kiệt xuất Q thị.
Trách không được lão tử của mình luôn muốn mình học hỏi đối phương.
Cho nên, người này đáp ứng mình, là đã sớm phát hiện Vũ Dương studio có vấn đề? Mà không phải bởi vì anh...... Lạc Tu.
Nghĩ đến này, Lạc Tu trong lòng có chút phức tạp, có chút may mắn Dương Giác bình tĩnh, nhưng là cũng có chút khó chịu.
Cuối cùng, Lạc Tu chậm rãi thối lui, không hề áp bách đối phương.
"Cậu biết Vũ Dương Studio có vấn đề là được"
Lạc Tu thối lui, Dương Giác thân thể căng chặt hơi chút thả lỏng một ít, nhưng là ngược lại, cảm xúc hơi thất vọng trong nội tâm lại dạo qua một vòng
Dương Giác ngồi thẳng thân thể, "Xem ra Vũ Dương studio là có vấn đề lớn, vấn đề hợp tác tôi trở về liền giải quyết."
"Giám đốc của các cậu...... Tên gọi là gì?" Lạc Tu nhàn nhạt hỏi.
Vừa rồi bên trong lời nói của Dương Giác lộ ra ý tứ muốn bồi giám đốc của mình.
Vì thế, Lạc Tu liền bật thốt lên hỏi một câu, hỏi xong lại hơi chút hối hận, anh quản người ta là ai làm gì chứ?
Dương Giác nhưng thật ra không có nghĩ nhiều, chỉ là trực tiếp trả lời nói:
"Chu Sâm."
Chu sâm......
Tên này làm Lạc Tu trầm mặc.
Người này chính là cấp dưới rất có năng lực của Dương Giác, hiện tại bộ dáng của đối phương có lẽ chỉ là người mới, nhưng chỉ trong hai năm người này đã giúp Dương Giác hợp tác được nhiều dự án lớn, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn không để cho người lối thoát, khiến mọi người kính nể nhưng không chán ghét, ở trên thương trương cũng được rất nhiều người khen ngợi. Thậm chí tư liệu của Chu Sâm còn xuất hiện ở trên bàn làm việc của Bạch Trạch Diên, hơn nữa Bạch Trạch Diên còn muốn lôi kéo Chu Sâm về bên cậu ta, trên thực tế đúng là có hành động nhưng Chu Sâm lại không có một chút dao động.
Lúc ấy ạn cực kì ghét Chu Sâm, nhất là sau khi biết người lợi hại như vậy là người của công ty Dương Giác.
Khẽ mím môi, Lạc Tu nghĩ, có lẽ chính là bời vì lần phạm sai lầm này mới có thể làm Chu Sâm một mực đi theo Dương Giác, bất luận có thế lực nào lôi kéo cũng đều không thành.
Mà nếu Dương Giác trở về liền ngăn lại cái hợp đồng này thì sao? Người phụ trách hạng mục này là Chu Sâm, nếu không nhânn được giáo huân, thậm chí là cảm thấy ông chủ là Dương Giác người không tốt thì sao?
Dù cho về sau Vũ Dương studio có gặp vấn đề, chỉ sợ Chu Sâm sẽ không giống như kiếp trước cảm kích Dương Giác đi?
Nghĩ đến đây, Lạc Tu lại mím môi, nghĩ đến đối thủ một mất một còn kiếp trước, nếu hắn bị dụ dỗ thanh công... hình như không được hay cho lắm.
Vì thế, Lạc Tu nhàn nhạt nói:
"Nếu cậu đối Vũ Dương studio sớm có tính toán, cũng là muốn bồi dưỡng thủ hạ, vậy thì giống như cậu nói, vấn đề bên đó cũng không tính là lớn, liên lụy quan hệ bên này cũng không ảnh hưởng, cậu muốn làm thế nào thì làm"
Dương Giác hơi hơi sửng sốt. "Cái gì?"
Lạc Tu lại nói: "Chỉ cần lúc ký kết hợp đồng cố để cho nguy hiểm vào mức thấp nhất là được"
Dương Giác trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc nhẹ nhàng hỏi:
"Anh.... tại sao lại nói cho tôi biết Vũ Dương Studio có vấn đề?"
Lạc Tu không có nhìn về phía Dương Giác, chỉ là nhàn nhạt nói: " Đều có lợi cho cả hai"
Dương Giác  cúi thấp đầu rũ xuống mí mắt. "À, ra là vậy"
Lạc Tu có chút bực bội, ạn chính là không chịu được bộ dáng giống như tiểu tức phụ của Dương Giác.
Không sai, bộ dáng hiện tại của cậy không phải giống tiểu tức phụ sao???
Lạc Tu hít sâu một hơi
"Thời gian không còn sớm nữa, cậu có lái xe tới không?"
Dương Giác hơi hơi một đốn, "...... Không "
Lạc Tu kinh ngạc. "Không lái? Thế lúc đến đây cậu đi bằng cách nào?"
Dương Giác nhẹ nhàng nói: " Đúng là có lái xe tới, chỉ là nửa đường xe hỏng rồi, kêu công ty kéo về bằng xe tải sau lại đánh xe lại đây."
Lạc Tu nghe vậy liền lập tức nói:" tôi đưa cậu về"
Dương Giác tựa hồ có chút kinh ngạc lại tựa hồ có chút khó hiểu, cuối cùng cậu nhìn Lạc Tu bình tĩnh nói: " Anh không cần trở về?"
Lạc Tu nhàn nhạt nói: "Về sau sẽ ở nhà, tôi đã đồng ý với mẹ là sẽ về trước 10 giờ phía trước trở về, bây giờ vẫn sớm"
Dương Giác thật sự kinh ngạc "Về sau ở nhà? Là...... Lạc gia sao?"
Lạc Tu gật đầu, cầm lấy tây trang và áo khoác trên sô pha
"Ừ"
Dương Giác nghe vậy thật là vô cùng kinh ngạc, bản năng buột miệng thốt ra. "Vì cái gì?"
Hỏi xong sau Dương Giác sắc mặt hơi hơi đổi đổi mới kinh ngạc phát hiện chính mình hỏi cái gì, vì thế vội vàng lại muốn xin lỗi, nói chính mình không phải cố ý muốn tìm hiểu riêng tư gì đó.
Không nghĩ tới Lạc Tu cũng đã vân đạm phong khinh trả lời: "Phải làm chút việc, ở nhà vẫn là tiện hơn, tôi cũng tính toán muốn đến công ty làm"
Dương Giác sửng sốt, cái này thật sự kinh ngạc. "Đi làm?"
Lạc Tu cảm thấy Dương Giác này cái gì đều đi theo niệm miệng lưỡi phi thường hảo chơi, nhịn không được cười cười. "Ngươi học lại cơ?"
Dương Giác tức khắc đỏ thẫm mặt, "Không......"
Lạc Tu vẫy vẫy tay. "Đi thôi, tôi đưa cậu trở về."
Dương Giác thấp cúi đầu, chạy nhanh nói: "Nga......" Cơ hồ có chút luống cuống tay chân chạy theo. Bộ dáng này cùng với lức nói về vấn đề của Vũ Dương Studio căn bản không cùng một người.
Lạc Tu nhìn, càng muốn cười.
Vào lúc đi đến cửa, cũng không biết là cố ý hay vô tình, Lạc Tu cố ý ngừng lại, quả nhiên Dương Giác đụng phải sau lưng anh.
"A, xin lỗi, tôi không phải cố ý." Dương Giác vội vàng nói, cảm thấy hôm nay thật là một chút đều không giống cậu mọi ngày, thật là càng làm người khác chê cười, Lạc Tu càng chán ghét cậu rồi đi?
Lạc Tu lại không tức giận giống như Dương Giác nghĩ, ngược lại mỉm cười cong cong khóe miệng. " Đi mà không nhìn đường là một thói quen xấu nha" ( ="=)
Dương Giác xấu hổ đỏ mặt.
Lạc Tu nhìn đối phương như vậy cũng không nói cái gì, nói: "Đi thôi."
Lần này lời nói lại không có ý gì.
Lạc Tu lên xe, Dương Giác ngồi ở ghế phụ bên cạnh.
Thắt dây an toàn xong, xe Lạc Tu liền chạy ra ngoài.
Địa chỉ nhà chảDương Giác  Lạc Tu thật đúng là không biết, anh nhẹ nhàng  hỏi: "Địa chỉ là chỗ nào?"
Dương Giác nói ra địa chỉ, cách trung tâm thành phố hơi xa nhưng hoàn cảnh nơi đó rất tốt, rất nhiều người giàu muốn mua một căn nhà tại mảnh đất kia.
"Nơi đó hoàn cảnh nhưng thật ra không tồi." Lạc Tu mở miệng.
Dương Giác cười cười. " Đúng vâyh, chính là nhìn trúng hoàn cảnh và không khí không tệ, hơn nữa bảo an cũng rất nghiêm ngặt.
"Mua từ lúc nào thế?" Lạc Tu thuận miệng hỏi.
Dương Giác cười nói: "Có hơn ba năm thôi"
"Cậu vẫn luôn ở đây à?" Lạc Tu phát hiện, hôm nay chính mình nói thật sự là có điểm nhiều.
"Đúng vậy"
Dương Giác gật gật đầu. "Ở quen rồi"
Lạc Tu cười cười, "Muốn nghe nhạc hay gì đó tự mở đi"
Dương Giác gật gật đầu. "Được" Sau đó mở nhạc
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên ở tronv xe, Lạc Tu cảm thấy có Dương Giác ở bên cạnh, chính mình vẫn chưa cửa nát nhà tan, ngươi bên cạnh cũng không có chết, tâm tình tựa hồ đều được thả lỏng
Nửa giờ sau xe đậu trước nhà Dương Giác.
Nhưng mà đi lâu như vậy, cũng là vì tốc độ đi xe của Lạc Tu rất chậm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.