Đúng là Triển Dực Phi gọi đến để nói về việc sẽ cho người tới đón, nhưng anh chỉ là làm cho có lệ, người mà anh phái tới sẽ chỉ ngăn cản gia đình Triển Hoành Đồ chứ không hề đưa cả gia đình bọn chúng rời khỏi nhà. Nhưng Triển Hoành Đồ lại theo bản năng nghĩ rằng Triển Hoành Vĩ là do Triển Dực Phi phái tới, cho nên sắc mặt của lão rất khó coi.
"Chú trở về từ lúc nào vậy?" Đối mặt với người em trai duy nhất này, sắc mặt của Triển Hoành Đồ khó coi đến mức chưa từng thấy, giống như là lão đang phải gặp kẻ thù truyền kiếp chứ không phải em trai của mình nữa.
"Từ tiết Thanh Minh." Triển Hoành Vĩ nói xong thì nhìn thoáng qua phía sau Triển Hoành Đồ. Tầm mắt của ông ta lướt qua Triển Dực Ninh, rồi rơi thẳng xuống người Uông Băng Yến.
"Mẹ, người này là ai?"Triển Dực Ninh đã từng thấy Triển Hoành Vĩ qua ảnh từ rất lâu, hơn nữa đối trượng trọng điểm mà ả chú ý cũng không phải là Triển Hoành Vĩ, hơn nữa kiểu tóc hiện tại của Triển Hoành Vĩ thật sự có chút kéo thấp giá trị nhan sắc, bởi vậy ả nhất thời không nhận ra người chú Hai ở trong ảnh còn đẹp trai hơn cả ba mình mà ả từng nhìn thấy trong ảnh.
"Chị dâu cả, mấy năm nay sống cũng khá tốt nhỉ?" Mặt Triển Hoành Vĩ không chút thay đổi hỏi.
"Cũng, cũng tốt." Uông Băng Yến nhìn thấy ánh mắt của Triển Hoành Vĩ đang nhìn mình, khẽ run rẩy một chút, hoàn toàn không có chút vui vẻ gì khi được công nhận, thậm chí là rụt về phía bên người Triển Hoành Đồ theo bản năng, "Chú hai sao đột nhiên lại trở về vậy? Là, là muốn tới tham dự hôn lễ của Dực Phi sao?"
"Không, tôi chỉ là trở về gặp mọi người thôi. Anh cả không định mời tôi vào ngồi chơi sao?" Triển Hoành Vĩ nói, "Mọi người đang chờ Dực Phi cho người tới đón sao?"
Triển Hoành Đồ hiểu Triển Hoành Vĩ không phải là người do Triển Dực Phi phái tới, không thể nói rõ là thất vọng hay là làm sao, nhưng lão cho rằng Triển Dực Phi sẽ tới đón mình, cho nên dứt khoát để tốt cho bản thân, liền đưa Triển Hoành Vĩ vào trong nhà.
Lại nói đã hơn 10 năm không gặp, Triển Hoành Đồ đối với người em trai này tuy nói là chưa bao giờ thích, nhưng tóm lại cũng có chút hiếu kỳ. Lần cuối cùng lão gặp em trai là trong lễ tang của Khang Giai Lệ. Sau lễ tang đó không bao lâu, người em trai này liền biến mất, mà sau lần đó thì cũng là lần thứ hai lão tự mình đi xét nghiệm quan hệ huyết thống cha con với Triển Dực Phi, vì vậy em trai nói với lão, trước khi chết Khang Giai Lệ đã mang thai con trai của mình. Điều này làm lão không thể không hoài nghi đứa con trai cả mang bộ dáng giống hệt em trai mình kia có phải cũng là do Khang Giai Lệ không tuân thủ nữ tắc mà có đứa nhỏ. Chỉ tiếc là lão lại phải thất vọng.
Bất luận là trước đây hay hiện tại, Triển Hoành Đồ luôn hy vọng Triển Hoành Vĩ và Khang Giai Lệ thực chất có một mối quan hệ gì đó, bởi vì chỉ có như vậy lão mới có thể để cho Uông Băng Yến được danh chính ngôn thuận. Đáng tiếc là, cho đến tận khi Khang Giai Lệ chết lão cũng không thể nắm được bất kì nhược điểm nào của bà, chỉ biết được là người em trai này thì thực sự thích Khang Giai Lệ.
"Chú thực sự không đến tham dự hôn lễ của Dực Phi sao?" Triển Hoành Đồ mơ hồ không rõ ý đồ thực sự của Triển Hoành Vĩ khi tới đây, đồng thời cũng cảm thấy việc Triển Hoành Vĩ xuất hiện là quá đột ngột, ngay sau khi đi vào nhà lão mới bất chợt thấy có gì đó không thích hợp. Đã cách nhiều năm như vậy mà giờ lại tới đây gặp bọn họ?
Triển Hoành Vĩ tuy rằng là em trai của lão, nhưng tình cảm của anh em bọn họ lại không giống với đa số những người anh em bình thường khác, ít nhất là ở trong lòng lão người em trai này tựa như một cái gai vậy. Từ nhỏ Triển Hoành Vĩ đã mạnh hơn người làm anh là lão, bất luận là diện mạo hay năng lực, thậm chí là cả nhân duyên, luôn luôn ở trên lão một cái đầu, khiến cho trong suốt quá trình trưởng thành trong lòng lão đã dần hình thành một cảm xúc uất nghẹn.
Bọn họ dù chung huyết thống nhưng dường như chẳng khác gì xa lạ, vậy thì rốt cuộc người này tới đây làm gì?
"Nhìn vào tình hình, thì theo lý hẳn là phải tới dự, nhưng tôi là chú nó, nhưng chưa chuẩn bị chút lễ vật nào cả." Triển Hoành Vĩ nói xong, mang theo một tia cười quái gì liếc nhìn Triển Hoành Đồ, "Anh hai, mọi người đã chuẩn bị cái gì chưa?"
"Chú xem tôi còn cần phải chuẩn bị cái gì sao? Hiện tại ngay cả Triển gia cũng là của nó, nó còn cần tôi phải chuẩn bị lễ vật à? Hừ!"
"Ai nói vậy? Ba, chúng ta không phải là có chuẩn bị lễ vật sao?" Triển Dực Ninh không quá chắc chắn nói, "Không phải là như ba nói à? Ba có một kinh hỉ, cam đoan sau khi nói cho hắn ta nghe thì hắn ta sẽ nhớ cả đời mà."
"Câm miệng!" Triển Hoành Đồ quát xong, vẻ mặt càng khó coi, ý muốn đuổi khách cũng vô cùng rõ ràng, "Hoành Vĩ nếu chú không có việc gì thì về đi, lát nữa bọn tôi còn phải về nhà chính, hôm nay không có thời gian để tiếp đãi chú."
Triển Hoành Vĩ gật đầu, nhưng lại không đi, ngược lại cầm ra một điếu thuốc Triển Hoành Đồ chưa từng nhìn thấy, nhẹ nhàng châm lửa.
"Cho tôi hút một điếu thuốc." Ông ta nói xong nhìn về phía Uông Băng Yến, "Chị dâu không ngại chứ?"
"Đương, đương nhiên không ngại." Uông Băng Yến lộ ra một nụ cười cứng ngắc.
Triển Hoành Đồ nhíu mày, thật ra cũng chẳng có gì cản trở cả, chỉ là cảm thấy phiền, không khỏi cầm lấy điếu thuốc hút. Nhưng lão hút được một lúc mới phát hiện dường như có chỗ nào đó không đúng.
Triển Hoành Vĩ từ sau khi châm điếu thuốc thì một hơi cũng chưa hút, chỉ tùy ý để cho khói thuốc tản trong không khí, kỳ quái chính là dù cho không hút nhưng điếu thuốc ấy cũng không tắt, vẫn cứ cháy suốt thời gian dài. Nhưng vấn đề là căn phòng này căn bản chẳng có một chút gió nào, cho nên điếu thuốc vẫn cháy, mang đến cho người ta một cảm giác rất kỳ lạ.
Uông Băng Yến cảm thấy đầu mình càng ngày càng choáng, thật giống như là giờ khắc này máu chảy trong đầu bà ta không hề mang theo chút oxy nào. Lúc đầu bà ta cho rằng vì mấy ngày rồi phải lo lắng về Triển Hoành Đồ cùng Triển Dực Ninh nên không thể nghỉ ngơi đầy đủ mới gây ra choáng đầu, liền day day thái dương, nào biết được rằng dù có xoa nhẹ một lúc cũng không hề đỡ, ngược lại còn có cảm giác như trời đất đều xoay chuyển.
Bà ta theo bản năng với tay ra bám lấy con gái ngồi ở bên cạnh, "Ninh, Ninh Ninh, mẹ thấy choáng đầu quá, con đi lấy cho mẹ, mẹ..."
Lời còn chưa dứt, bà ta đột nhiên ngã về một bên.
"Mẹ?!" Triển Dực Ninh hoảng sợ, nhưng rất nhanh ả phát hiện mình bỗng có cảm giác vô cùng buồn nôn, ả che miệng lại nôn khan một tiếng, nghe ba ả nói phải gọi xe cấp cứu, liền vội vàng cầm điện thoại lên. Nhưng số còn chưa ấn được, ả cảm thấy trước mắt tối sầm, chỉ nháy mắt liền mất tri giác.
Triển Hoành Đồ có ngốc thì cuối cùng cũng biết là điếu thuốc kia có vấn đề, chỉ là khi lão nhận ra thì đã quá muộn, cho dù có nghiến chặt răng cũng không thể nào thoát khỏi được cơn buồn ngủ đang ập đến, liền đã ngã ra ghế sofa.
Triển Hoành Vĩ nhìn ba thân thể xiêu vẹo kia, sắc mặt vô cùng bình tĩnh giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ông ta lấy ba cây hương từ trong túi của mình, sau khi châm hương thì giống như lão tăng nhập định, ngồi ở chỗ đó không hề nhúc nhích.
Lúc này Cao Văn Lượng đã bận đến mức chân đá cả vào gáy, là một phù rể cực kì quan trọng bên phía Lâm Ngọc Đồng, y chính là người gánh vác nhiệm vụ gian khổ phòng ngừa Triển Dực Phi thoải mái mà bắt cóc người đi mất. Túi thu tiền y chuẩn bị phải to bằng một nửa cái bao tải, khi Long Nhạc và Hoa Ngọc Bách thấy thì suýt nữa là bị hù chết. Nhưng mà y cũng không quên mất một việc vô cùng quan trọng khác, đó chính là đảm bảo gia đình ba người nhà Triển Hoành Đồ kia sẽ không đến phá hỏng hôn lễ.
"Cậu yên tâm đi, bên này không có việc gì. Bọn người Triển Hoành Đồ cho đến bây giờ vẫn chưa đi đâu cả." Người theo dõi cho dù một khắc cũng không dám qua loa, nói với Cao Văn Lượng, "Chỉ cần bọn họ vừa ra ngoài, khẳng định tôi sẽ gọi cho cậu đầu tiên."
"Vậy là tốt rồi, vất vả cho cậu."
"Ầy, không vất vả, chỉ là không nhìn được tận mắt đám cưới của Triển tiên sinh và Lâm thiếu thì có chút tiếc nuối thôi."
"Haha, yên tâm, tôi khẳng định sẽ móc cho cậu ít lì xì." Cao Văn Lượng cười rồi cúp máy, xoay người thúc giục Lâm Ngọc Đồng, "Lâm Tử, cậu cũng đừng có lề mề nữa, một lát nữa là đoàn xe tới rồi, cậu còn chậm chạp như vậy, cẩn thận có người phát điên đó."
Lâm Ngọc Đồng cũng muốn nhanh, nhưng lúc này cậu thực sự mệt và buồn ngủ, đầu óc chính là dính như tương hồ, không hề muốn dậy nhanh chút nào. Rạng sáng sau khi Triển Dực Phi đi rồi, không biết làm thế nào mà cậu lại lăn ra khỏi túi ngủ, thành ra bây giờ có hơi cảm lạnh, sáng sớm thức dậy đầu có hơi váng vất.
"Anh ấy dám phát điên thì cho anh ấy biến luôn đi." Lâm Ngọc Đồng ngáp một cái, thật vất vả mới cài chính xác được đống khuy áo, liền bị em trai túm lấy kéo tới thư phòng. Vốn là phải làm ở phòng ngủ, nhưng mỗi khi cậu ngái ngủ thì đều giống như chó điên vậy thấy chỗ nào có thể nằm ngủ được là liền đổ nhào xuống, cho nên những người hỗ trợ phải đành phải đưa cậu sang thư phòng còn lăn lộn làm tóc cùng quần áo vân vân. Cho đến lúc này, có một tân lang quan (*) đã phải tới đây, nếu như chờ ở thư phòng thì hiển nhiên là không phù hợp.
(*) Tân lang quan "新郎官": Về từ này thì nó cũng có nghĩa là chú rể thôi nhưng xuất phát từ thời nhà Đường ý chỉ những người có chức vị cao (thì phải??),mình tra Baidu nhưng cũng không rõ ý nghĩa lắm, còn vì tác giả để từ này nên mình cũng xin giữ nguyên.
"Mau lên tinh thần nào." Hoa Ngọc Bách đưa cho Lâm Ngọc Đồng một chai nước lạnh. Thật ra cũng không phải muốn để Lâm Ngọc Đồng uống, mà là muốn kích thích chút cảm giác đang bị đóng băng của Lâm Ngọc Đồng.
Lâm Ngọc Đồng nhận lấy cái thứ đồ lạnh ngắt ấy, quả nhiên là lên tinh thần hơn. Cậu nhìn bản thân mình qua chiếc gương ở phòng ngủ, không thấy quầng thâm mắt, mới hài lòng gật đầu, "Tiểu Phi, ôm giúp anh chậu hoa xương rồng hôm qua mua lại đây."
"Cậu thật sự muốn tung cái cây xương rồng đấy à?!" Long Nhạc cứng cả lưỡi.
"Đó là thiết yếu. Mọi người ai muốn thì đoạt lấy, tôi cam đoan cái cây xương rồng này của tôi là cây đại cát đại lợi, ai lấy được thì người đó gặp may mắn, có đối tượng rồi thì có thể trực tiếp đi đăng ký kết hôn, chưa có đối tượng thì ngẩng đầu lên liền thấy hỉ." Lâm Ngọc Đồng dõng dạc nói xong, thì nhận lấy cây xương rồng mà em trai đưa tới, hiếm lạ mà sờ soạng mấy cái. Phần đầu của cây xương rồng này rất nhỏ, nhưng phía trên phần thân chính lại có hai thân tròn nhỏ, thoạt nhìn thì kích thước của chúng cũng xấp xỉ nhau, vô cùng đáng yêu. Ngay cả chậu hoa cũng được chọn có màu hồng hồng như trái táo nhỏ, ngụ ý bình an.
"Tôi thấy tốt nhất là tự cậu ôm nó đi, thấy ai không vừa mắt thì lấy nó nện vào đầu hắn!" Cao Văn Lượng đọc tin nhắn trên điện thoại, có người tình báo về rằng mấy người Triển Dực Phi sắp tới rồi, vì thế y bật người dậy hào khí tận trời mà vung tay lên, "Đi, theo anh đi cướp nào."
Long Nhạc xách theo cái túi to bằng nửa cái bao tải kia, mồm không khỏi lẩm bẩm, "Sao tôi cứ cảm thấy chúng ta ngay cả một cửa cũng không vượt qua nổi là sao nhỉ?"
Trong ấn tượng của cậu ta thì Triển Dực Phi là một người đặc biệt khó đối phó.
Hoa Ngọc Bách nói: "Không thể nào, chúng ta chuẩn bị nhiều nan đề như vậy, anh ta tốt xấu gì cũng phải hoàn thành hết chúng mới mang người đi được mà."
Lâm Ngọc Đồng lại ngáp một cái, trong mắt đã ướt ướt, "Nếu mà các cậu thực sự là một cửa cũng không qua nổi, thế thì chẳng bằng tôi nằm trong túi ngủ để Dực Phi khiêng đi cho xong, tốt xấu gì thì cũng có thể ngủ thêm được lát nữa."
Cao Văn Lượng lúc này nhìn cậu, dường như hơi có chút đăm chiêu mà nở nụ cười, trong lòng nghĩ: Chính là do cậu nói đấy nhé.
Lâm Ngọc Đồng không chú ý đến ánh mắt của Cao Văn Lượng, ngồi trên giường, tính toán xem một lát nữa mấy người kia đến nếu thật sự có thể bám vào Triển Dực Phi, vậy thì cậu sẽ ngủ thêm một giấc ngắn. Bất ngờ ngoài cửa vang lên những tiếng cười đùa náo nhiệt, hiển nhiên là, Triển Dực Phi tới rồi.
Mấy nhóm người thân thích ở bên ngoài chờ xem náo nhiệt đầu tiên là thấy một đoàn xe mãi chẳng có điểm cuối, sau đó họ thấy một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang đi giày da bước xuống. Người đàn ông kia một thân tây trang màu lam được cắt may khéo léo, phối cùng một đôi găng tay màu trắng, thoạt nhìn muốn có bao nhiêu sức sống là có bấy nhiêu sức sống, cả một nhóm người sự thu hút đến mười phần.
(*) Nguyên văn là 行走的荷尔蒙 ( Hormone di động): Ý chỉ những người đàn ông rất hấp dẫn, đầy nam tính. Là một từ lóng trên mạng.
Chú rể rất đẹp trai họ cũng đã sớm nghe nói, nhưng ngay cả phù rể mà cũng đẹp thế này thì là sao chứ hả!
Phù rể của Lâm Ngọc Đồng bên này là Cao Văn Lượng, Long Nhạc, Hoa Ngọc Bách và Hướng Thừa Thiên. Mà bên kia phù rể của Triển Dực Phi là Hạng Quân, Sở Thiên Dật, Tả Tư Khải và Trình Thích.
Triển Dực Phi mang theo "Tứ đại hộ pháp" cười đi qua nói, "Ba, mẹ, con tới đón Tiểu Đồng."
Mặc dù Lâm Chi Tùng và Trần Tố Trữ cứ cách mấy ngày lại nhìn thấy con rể một lần, thế nhưng lúc này cũng có chút ngây người. Đột nhiên cảm thấy con trai lớn của nhà mình đúng là vận giẫm cứt chó mới tìm được người bạn đời tốt như vậy! Muốn năng lực có năng lực, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, muốn thâm tình có thâm tình!
Cả hai người cùng mỉm cười, Triển Dực Phi liền dẫn phù rể đi vào cửa lớn, sau đó liếc mắt liền nhìn thấy "Tứ Đại Thiên Vương" đang ngồi thành một hàng, cùng với một cái túi to ngang bảo tải ở trước mặt họ!
Cao Văn Lượng bắt chéo chân, "Tân lang quan, nhìn thấy cái túi này rồi chứ hả? Anh yêu Lâm Tử của bọn tôi nhiều đến mức độ nào, vậy thì nhét đầy cái túi bằng bấy nhiêu đi."
Triển Dực Phi gật đầu, chìa tay về phía Trình Thích, lúc này Trình Thích liền lấy ra một tập văn kiện đưa tới.
Mấy người Cao Văn Lượng lập tức vươn cổ ra muốn nhìn một chút xem cái đó là gì, kết quả chỉ thấy Triển Dực Phi đem giấy tờ chứng minh bất động ra trực tiếp bỏ vào trong túi.
"Tứ Đại Thiên Vương" liền lục xem:...
Mẹ nó cái người này vừa ra tay một cái thì ngay đã là nhà chính Triển gia, thế này còn có thể khoái trá mà chơi đùa được nữa sao?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]