🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Min

Đúng như lời bác sĩ nói, chỉ hơn ba tiếng sau Lâm Ngọc Phi đã dần tỉnh lại, chỉ là thân thể bị thương nhiều chỗ, trên mặt có vài vết bầm, mở mắt thôi cũng rất tốn sức, nói chuyện lại càng tốn sức hơn. Hơn nữa sau khi làm giải phẫu dù sao cũng làm tổn hại đến sức khỏe, nhóc mở mắt ra chưa được bao lâu thì lại tiếp tục ngủ.

Lâm Ngọc Đồng vừa thấy em trai như vậy, mẹ lại khóc nhiều đến mức nào, thì chỉ mong cho cái tên tiểu tử tên Trang Dũng kia vĩnh viễn không tỉnh lại mới tốt. Mẹ nó, chỉ là một kẻ tai họa, còn sống thì quả thật là một mầm mống khiến xã hội bất ổn, là sâu mọt lãng phí tài nguyên quốc gia!

Hai vợ chồng Trần Tố Trữ đã tới từ một giờ trước, lúc này Trần Tố Trữ đã khóc đỏ cả mắt. Những đứa nhỏ bà nuôi nấng tuy rằng đều có chút bướng bỉnh, nhưng từ nhỏ tới lớn gần như chưa bao giờ làm cho bọn họ phải bận tâm điều gì, vẫn luôn rất ngoan ngoãn, hôm nay con trai mình lại bị người ta đánh thành ra như vậy, cục tức này làm sao có thể nuốt trôi xuống được?

"Mẹ mặc kệ, dù có thế nào lần này nói gì đi chăng nữa cũng phải kiện bọn họ. Thế này cũng quá là quá đáng rồi, đó chính là một đám lưu manh!" Trần Tố Trữ đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, nắm lấy tay chồng mình, "Chi Tùng, anh xem thế này thì làm sao Tiểu Phi còn có thể dự thi được nữa chứ."

"Trước tiên đừng nói đến chuyện này, chỉ cần thằng bé có thể khỏe lại thì có thể tốt hơn bất cứ điều gì." Lâm Chi Tùng thở dài, thấy Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi còn đang ở đây, liền nói: "Đồng Đồng, nếu không thì con và Dực Phi đi về trước đi, đã trễ thế này rồi, các con cũng cần phải nghỉ ngơi, vả lại nơi này cũng không cần nhiều người phải ở lại như vậy."

"Không cần đâu ba, ngày mai Dực Phi không phải đi làm, thời gian của con cũng dư dả, không thì ba với mẹ cứ về nhà nghỉ ngơi trước, hai người vội vàng trở về ngay cả cơm cũng chưa ăn, ba mẹ về nhà đi dì Lưu sẽ làm cơm cho hai người ăn, buổi sáng ngày mai ba mẹ đến thay cho bọn con."

"Mẹ nuốt không trôi." Trần Tố Trữ lại muốn khóc.

"Mẹ, mẹ trước tiên bình tĩnh một chút! Con nghĩ dù thế nào mẹ cũng phải trở về để lấy mấy đồ thay đổi tắm giặt gì đó cho Tiểu Phi. Hơn nữa nó thế nào cũng phải ở lại đây tầm 10 ngày, cũng rất nhàm chán, mẹ đem laptop và mấy thứ khác của nó tới, chờ đến khi nó tỉnh thì còn có cái mà giải khuây, con trai nhỏ của mẹ là đứa thế nào mẹ còn không biết à? Lúc nó không ngủ thì trong tay phải có cái gì đó để làm, nếu không trên người lông sẽ mọc dài ra mất."

"Đồng Đồng nói đúng đó, dù thế nào cũng phải chút quần áo để Tiểu Phi tắm rửa, không bằng giờ chúng ta đi về trước, sáng mai chúng ta tới đổi cho bọn nhỏ. Em đó, vạn lần đừng có bướng bỉnh, ngộ nhỡ lo lắng bực tức đến phát bệnh, vậy không phải lại gây thêm rắc rối cho Đồng Đồng sao? Nhanh nào, chúng ta đi thôi." Lâm Chi Tùng đưa Trần Tố Trữ sang bên mình, đi lên vỗ vỗ vai Triển Dực Phi, "Vất vả cho con rồi Dực Phi."

"Ba nói vậy là xem con như người ngoài rồi. Ba mẹ đi thong thả." Triển Dực Phi dứt lời liền tiễn họ đi một đoạn, sau đấy tự nhiên sẽ có người đưa họ về.

"Em đang suy nghĩ gì vậy?" Triển Dực Phi quay lại, thấy Lâm Ngọc Đồng đang ngồi trên băng ghế ngẩn người, không khỏi thắc mắc.

"Em đang nghĩ, liệu Trang Hải có chịu để yên không?" Sau khi em trai cậu phẫu thuật xong thì một tiếng sau tiểu tử Trang Dũng kia mới kết thúc phẫu thuật, nghe nói là chấn động não; có nhiều chỗ gãy xương và chấn thương mô mềm, xương sườn gãy suýt chút nữa đâm vào phổi, còn gãy đến ba cái răng.

"Không chịu cũng phải chịu." Triển Dực Phi cởi áo khoác của mình ra khoác lên trên người Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Cao sẽ theo vụ này, khoảng thời gian này vừa vặn thu thập một vài chứng cớ. Tiểu tử Trang Dũng này cũng đủ tuổi để chịu trách nhiệm hình sự, chờ xuất viện thì hẳn có thể bị phán quyết vài năm. Về phần nó có thể ra ngoài sau bao nhiêu năm... Vậy thì phải xem biểu hiện của bản thân nó thế nào. Em ngủ một lát đi, hai ngày tới Tiểu Phi sẽ không thể di chuyển được, chúng ta trước tiên tạm thời ứng phó một chút, chờ thêm hai ngày nữa tình hình vết thương ổn định, chúng ta cho em ấy chuyển viện, không ở lại chỗ này nữa."

"Cũng được." Nơi này ngay cả giường cho người nhà bệnh nhân cũng không có, lại có quá nhiều người. Trước đó là vì thấy nơi này gần với chỗ xảy ra chuyện cho nên mới vào đây, nhưng sau này thì không nhất thiết phải ở đây.

Công hiệu của thuốc giảm đau vẫn còn, cho nên cả đêm Lâm Ngọc Phi cũng không bị giày vò, ngủ thẳng đến tận 5 giờ rưỡi sáng mới mở mắt tỉnh dậy lần nữa. Chỉ là khi đó phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn một mình nhóc, nhóc suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại được vì sao bản thân lại phải ở nơi "thần kỳ" thế này. Nhóc lớn đến tận giờ cũng chưa từng nằm viện lúc nào đâu!

Lâm Ngọc Đồng luôn luôn đứng ở bên vách kích nhìn xem tình hình bên trong, cho nên Lâm Ngọc Phi mở mắt chưa được bao lâu thì cậu liền phát hiện được, đồng thời còn báo cho bác sĩ và y tá đầu tiên. Dưới sự giúp đỡ của y tá, cậu đổi sang bộ đồ vô khuẩn đi vào phòng bệnh, cuối cùng cũng có thể nói chuyện với em trai đôi câu.

Sợ Lâm Ngọc Phi sốt ruột, lại biết nhóc nói chuyện rất tốn sức, cho nên Lâm Ngọc Đồng chưa đợi nhóc mở lời đã nói ra hết tình trạng của tiểu tử Trang Dũng và mấy người bạn học, đồng thời cũng nhắc đến việc ba mẹ đã tới.

Lúc này Lâm Ngọc Phi đã cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể, nhưng lực chú ý của nhóc không đặt vào việc ấy, càng không đặt ở những chuyện mà anh trai đang nói. Nhóc cau mày, dùng giọng nói chỉ cần đứng xa hơn chút nữa thì không thể nghe thấy để hỏi: "Anh hai, mặt anh làm sao vậy?"

Rất rõ ràng, vừa nhìn qua là biết bị người khác đánh! Ở góc độ vừa rồi nhóc không thấy rõ, anh trai vừa xoay qua thì nhóc vừa vặn thấy được!

"Đừng nhìn anh, anh làm sao dám đánh anh trai em chứ?" Triển Dực Phi giơ hai tay tỏ vẻ mình vô tội, có chút dở khóc dở cười. Anh làm sao có thể chứ?!

"Bị tên điên Trang Hải tát cho một cái, nhưng mà hắn đã bị anh Dực Phi của em đá cho một cái giờ còn không đứng thẳng lưng nổi đâu. Yên tâm đi, anh không có việc gì, em bây giờ hiện tại nên coi trọng thân thể của mình thì hơn đi. Bác sĩ nói, tố chất cơ thể của em không tồi, hẳn là có thể khôi phục lại nhanh thôi."

"Em khi nào thì có thể xuất viện?"

"Điều dưỡng tốt thì tự nhiên sẽ có thể xuất viện, dù sao đã như vậy rồi, em nhân tiện giải sầu luôn đi. Về những chuyện khác, chờ em khỏe lại rồi tính sau, đừng lo lắng về chuyện học tập hay chuyện nhà cửa, đã có anh và anh Dực Phi của em rồi."

"Vâng, anh nhớ thay em cảm ơn Cố Dương và Chu Đồng."

"Biết rồi, yên tâm đi."

Lâm Ngọc Đồng còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng y tá nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của bệnh nhân, cho nên họ trước chỉ có thể rời đi. Đúng lúc ba mẹ mang đồ ăn tới, cậu và Triển Dực Phi ăn qua loa một chút rồi cùng nhau trở về nhà.

Khoảng thời gian kế tiếp, mỗi ngày Lâm Ngọc Đồng đều tới bệnh viện, thường đều là buổi chiều mang theo đồ ăn rồi thay ca cho mẹ, giúp em trai ăn xong thì cả hai cùng nhau nói chuyện phiếm, hoặc là ôn lại một chút chuyện cũ, hay nghe vài bản nhạc chẳng hạn. Ban đêm người ngủ lại cũng là cậu, buổi sáng hôm sau mẹ lại tới để thay cho cậu, vừa lúc kịp cùng Triển Dực Phi ăn điểm tâm sáng.

Lúc đầu Trần Tố Trữ nói không bằng để bà đến đó giúp, chỉ là Lâm Ngọc Phi không muốn thế. Nhóc đã lớn như vậy rồi, thì cho dù là mẹ ruột, thì khẳng định cũng không thể thoải mái bằng anh trai. Có đôi khi thay quần lót hay gì đó, để anh trai giúp thì chỉ có hơi ngượng, nhưng nếu để cho mẹ thay hộ, thì thà nhóc không thay còn hơn!

Triển Dực Phi tuy rằng rất đau lòng việc Lâm Ngọc Đồng phải ở lại viện rất vất vả, nhưng đối với chuyện này anh cũng chẳng còn cách nào. Chung quy lại anh cũng không thể ăn dấm chua với em vợ được, chẳng phải thế sao?

Chính là mỗi ngày chỉ có lúc ăn điểm tâm sáng là được gặp nhau, cũng quá là ít rồi.

Không quá vài ngày sau, Lâm Ngọc Đồng liền phát hiện quanh thân Triển Dực Phi đều là oán khí, ăn cơm cũng chẳng ngon miệng như trước, tuy rằng không nói, nhưng lại cả người đều mang theo hương vị "Anh mất hứng!" như thế. Vì thế buổi sáng cậu không ở nhà viết tiểu thuyết nữa, mà là mang theo notebook chờ Triển Dực Phi cơm nước xong thì cùng anh tới công ty. Triển Dực Phi bận bịu công việc, cậu thì ngồi luôn vào bàn họp nho nhỏ trong văn phòng anh để gõ chữ, mệt quá thì nằm xuống ghế sofa ngủ một hồi, không thì ăn gì đó, tóm lại chính là không cách Triển Dực Phi quá xa.

Triển Dực Phi rất thích cảm giác khi bận rộn như vậy nhưng ngẩng đầu lên liền thấy Lâm Ngọc Đồng, điều này làm anh cảm thấy mọi vất vả đều có ý nghĩa.

Tốc độ tay đánh máy của Lâm Ngọc Đồng ở phía đó nhanh như bay, Triển Dực Phi đứng dậy lặng lẽ đi tới, khom người, gác cằm trên vai Lâm Ngọc Đồng, nhìn xem cậu đang viết cái gì.

"Anh xong việc rồi à?" Tay Lâm Ngọc Đồng cũng không dừng lại, đầu cũng chẳng xoay lại mà hỏi.

"Ừm, lát nữa bộ phận nhân sự tới lấy văn kiện sửa đổi chế độ tiền thưởng cho nhân viên mà anh đã ký là xong hết việc. Biểu chiều cũng không có gì phải vội, anh cùng em tới thăm Tiểu Phi. Ngày hôm qua trường của Tiểu Phi chính thức đuổi học Trang Dũng rồi, hiện tại Trang Hải đang đi lo lót khắp các mối quan hệ của hắn. Tên tiểu tử này nếu không thể làm gì thì sẽ tới gặp chúng ta."

Ngay từ đầu Trang Hải nghe thấy cảnh sát nói hắn đá phải tấm sắt thì vẫn có chút không để bụng, suy nghĩ nhiều nhất chính là việc con trai không thể đến trường. Về phần đánh nhau gì đó, con của hắn cũng không phải là lần đầu tiên đánh nhau, chẳng phải lần nào cũng đều được hắn giải quyết hay sao? Lần này thì sao chứ? Hắn không tin rằng trên đời này lại có chuyện không thể giải quyết bằng rất nhiều tiền!

(A/u: cái quan trọng là anh Phi nhà tao nhiều tiền hơn, ok???)

Thời điểm Trang Dũng tỉnh lại, Trang Hải đã nói: "Cái trường rách ấy không đi thì không đi, lão tử mẹ nó không đọc sách vài ngày nhưng chẳng phải cuộc sống vẫn tốt đẹp như cũ sao? Cùng lắm thì cha cho mày chuyển trường! Cha mẹ sẽ tìm một trường thật tốt cho mày!"

"Cha, cha nhất định phải giúp con giết chết cái thằng nhãi họ Lâm kia. Mẹ nó, đau chết mất." Trang Dũng nhe răng trợn mắt, cảm giác nói chuyện đau, thở cũng đau, thậm chí là ngay cả đánh cái rắm cmn cũng cảm thấy đau.

"Mày yên tâm đi, cha sẽ không để mày bị đánh uổng thế đâu!" Trang Hải nói xong lời này liền đi tìm người. Không ít thủ hạ của hắn đã bị bắt, đến này còn chưa được thả ra, thế nhưng trong tay hắn cũng không chỉ có những kẻ này, hắn không tin, trận này mà không thể cứu vãn được ư?!

Ngày hôm sau Trang Dũng vẫn đang nằm viện, Trang Hải thì cầm tiền đến tìm vị đại ca năm đó dẫn hắn vào trong giới. Nhưng mỗi lần hắn đến thì vị đại ca hắn coi như anh ruột đó đều không gặp hắn, không chỉ không gặp, mà còn cho người chuyển lời tới hắn, trong khoảng thời gian này thân thể không khỏe, đã ra nước ngoài an dưỡng, chừng hai ba tháng nữa cũng chưa về!

Đây không phải là tỏ rõ thái độ muốn tránh hắn sao?!

Sau đó không còn cách nào, Trang Hải đành tìm đến một người bạn cũ, trước kia cũng là đánh lộn trên đường mà quen, nhưng tên đó giờ đã tẩy trắng mình, bắt đầu làm ăn chân chính. Hắn đi hỏi đối phương, rốt cuộc Triển Dực Phi là kẻ nào?

Người nọ vừa nghe, liền dùng ánh mắt "Không thể cứu nổi" để đáp lại, "Đó không phải đại thiếu gia của tập đoàn Triển Dương hay sao? Không đúng, hiện giờ người ta chính là đương gia rồi, cậu hỏi về người ta làm gì?"

"Còn không phải là vì con trai tôi đánh em vợ của thằng đó à. Sao tôi lại chưa từng nghe nói qua về người nào đứng đầu như vậy nhỉ?"

"Cái người Triển Dực Phi ấy rất điệu thấp, hơn nữa trước kia phát triển ở Vinh Thành, năm vừa rồi mới bắt đầu tới thành phố B. Lại nói cái vòng tròn của những người như vậy chúng ta không thể tiếp xúc được đâu, cho nên cậu không nghe qua tôi cũng không ngạc nhiên. Đến bây giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy người thật. Chỉ là cậu có thể không biết cậu ta, nhưng khẳng định sẽ biết đến Sở đại thiếu gia, cái người Triển Dực Phi này, tôi nghe nói là có kết bái huynh đệ với Sở đại thiếu gia."

"...." Trang Hải liền cảm thấy trong đầu nổ "Uỳnh" một cái, giống như chuông cảnh báo réo vang. Sở Thiên Dật, hắn rất quen thuộc với người này, trước kia hắn còn muốn kết thân với Sở Thiên Dật kết quả là ngay cả mặt cũng chưa được thấy. Sau này là vì tình cờ tham dự tiệc sinh nhật của đại ca, trong cuộc hội họp ấy hắn may mắn được gặp Sở Thiên Dật một lần, lúc ấy Sở Thiên Dật đang làm cái gì ấy nhỉ? Hình như là để kiếm sống hắn luôn phải cúi đầu khom lưng trước kẻ khác, mà cái kẻ hắn thường cúi đầu khom lưng lại đang kính cẩn rót rượu cho Sở Thiên Dật.

"Theo tôi, biện pháp duy nhất của cậu chính là đi tìm Triển Dực Phi, trừ phi cậu ta không kiên trì nữa, bằng không thì ai cũng không giúp được cậu đâu. Thứ lỗi cho tôi không thể hiểu, sao con trai cậu lại tự đi rước lấy họa mà chọc giận em vợ cậu ta vậy?"

"Này còn không phải vì tuổi trẻ nông nổi sao." Nếu hắn biết được bối cảnh của Lâm Ngọc Phi như vậy, thì nói thế nào hắn cũng phải bắt thằng con kia của mình biết suy nghĩ kĩ càng một chút! Chuyện này đúng là một sự chế giễu mà, chẳng những hắn không thể giúp các huynh đệ của mình được thả ra, những người quan trọng trong gia đình đều tìm đến hắn, ngay cả cửa hàng của hắn cũng đã bị niêm phong, còn có người báo là hắn trốn thuế! Mẹ nó, mấy ngày này đều làm hắn sứt đầu mẻ trán!

Trang Dũng hoàn toàn không biết cha mình đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng thế nào, sau khi có thể cử động một chút thì vô tâm vô phế chỉ muốn ăn muốn uống, mà Lâm Ngọc Phi bên này đã chuẩn bị chuyển viện.

Lâm Ngọc Đồng vốn nghĩ còn cần phải chờ hai ngày nữa, nhưng Triển Dực Phi tới chưa được bao lâu, thì cũng đúng lúc bệnh viện đa khoa Quân đội gọi tới, xe tới đón Lâm Ngọc Phi cũng đã được chuẩn bị tốt, còn có ba bác sĩ và y tá chuyên môn tới đón.

Lâm Ngọc Phi đang cảm thấy ở nơi này rất buồn, hơn nữa anh trai tới đây chăm sóc cho nhóc lại không có chỗ để có thể nghỉ ngơi tốt, quả thật là vất vả, cho nên khi nhóc nghe thấy sẽ được chuyển tới phòng bệnh cao cấp của bệnh viện đa khoa Quân đội, thì ngay cả mày cũng chẳng nhăn lấy một cái mà đồng ý rời đi. Không hề biết rằng bọn họ bên này vừa rời đi, Trang Hải liền đem theo quà cáp tới.

"Y tá, người nằm ở phòng này đi đâu rồi?!"

"Chuyển viện rồi."

"Chuyển viện?! Chuyển đến viện nào?"

"Hình như là bệnh viện đa khoa Quân đội thì phải?"

Trang Hải không còn biện pháp nào khác, đành cầm theo quà cáp vội vã đuổi tới bệnh viện đa khoa Quân đội, sau đó mất đến hơn nửa ngày mới tìm thấy phòng bệnh mới, nhưng mẹ nó nơi này có tới ba vòng người bên ngoài, hắn muốn lách vào cũng không lách nổi để vào!!!

Hết chương 52.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.