Con cá hầm nặng bốn cân, cơ bản là đã được ăn sạch sẽ, vẫn còn lại một tí đồ ăn kèm. Lâm Ngọc Đồng mua thêm một chút nữa, trước khi đi còn mua không ít bánh nướng kẹp thịt lừa cùng bánh sữa dầu vừng, xem xét nên mang về cho Triển Dực Phi nếm thử.
Trần Tố Trữ và Lâm Chi Tùng lên xe, phía trước mở cửa xe ra, Lâm Ngọc Đồng liền theo ngay phía sau. Vốn cậu nghĩ muốn đi đến ngã tư thì tách ra, nhưng cậu vừa thấy con đường ngập tuyết thực sự không tốt lắm, vậy nên dứt khoát đi cùng ba mẹ về đến tận nhà, sau đó cậu nghĩ nghĩ, lấy từ trong ví ra một thẻ ngân hàng mới tinh, "Mẹ, cái này là con biếu mẹ, con lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên con kiếm được tiền, không nhiều lắm, con biếu ba mẹ để ba mẹ mua chút gì đó."
Trong thẻ này chính là tiền nhuận bút đầu tiên cậu kiếm được từ lúc bắt đầu viết tiểu thuyết ở đời này, không bao gồm tiền thưởng, cho nên chỉ có một vạn năm. Về phần tiền thưởng kia cậu không nhắc đến, cậu nghĩ đó là phần thưởng vì người gửi không phải Triển Dực Phi, có thể chính là bạn bè nào đó của Triển Dực Phi gửi, cho nên tạm thời không nói đến. Dù sao tiền để ở đó cũng không chạy mất được, hơn nữa nếu là lần đầu tiên hiếu kính ba mẹ tiền, cậu hy vọng đây là hoàn toàn do năng lực của mình mà kiếm được, chỉ vậy thôi.
Quả thật, tiền này đối với ba mẹ cậu không phải là nhiều, nhưng là một chút tâm lòng của cậu.
Trần Tố Trữ kinh ngạc hỏi: "Con bắt đầu đi thực tập rồi sao?"
Lâm Ngọc Đồng lắc đầu, "Là con không có việc gì nên viết tiểu thuyết để kiếm tiền. Mẹ cũng biết, con không quá thích chuyên ngành của mình, vậy nên khi có thời gian con hay làm cái gì đó khác, thu nhập cũng tốt. Hơn nữa bình thường con không có việc làm thì sẽ đi theo Dực Phi học cách đầu tư, tóm lại số tiền này là tự con kiếm được, hai người cứ yên tâm mà dùng."
Lâm Ngọc Đồng nằm nhoài trên bàn vừa nhìn Triển Dực Phi ăn vừa nói, "Em bảo có một người bạn nói với em là công ty Bạch Dương đó không có thực lực như đã nói, ba nghe xong thì hỏi em, đấy là bạn của em hay là bạn của anh nói, ý của ba với mẹ là, nếu là bạn của anh nói thì họ sẽ tìm hiểu thêm, còn nếu là bạn của em thì họ coi như vào tai trái ra tai phải. Anh nói đi, có phải là anh cho ba mẹ em uống bùa mê rồi không?"
Triển Dực Phi "phì" một tiếng, "Rõ ràng phải là em bỏ bùa mê với anh mới đúng."
Lâm Ngọc Đồng cười hỏi, "Bao lâu nữa thì anh được tan làm?"
Triển Dực Phi quơ quơ cái bánh nướng kẹp thịt trong tay, "Ăn xong là có thể đi rồi, nếu em sốt ruột thì anh lên xe ăn cũng được."
Lâm Ngọc Đồng hiển nhiên cũng không so đo chút chênh lệch (thời gian) này, xua xua tay, dứt khoát đứng lên đi nhìn xung quanh. Từ lần trước đến đây, ngoại trừ Trình Thích cậu cũng không quen biết ai, nhưng là lần này đến cùng đồ ăn ngon, nên cảm tình cũng trở nên thân thuộc hơn. Cậu theo thư ký Hứa đến phòng trà xin một tách hồng trà, hỏi thư ký Hứa, "Gần đây đều bận bịu như vậy sao?"
Thư ký Hứa ăn no, tâm tình đặc biệt tươi sáng, nhưng vừa nghe những lời này thì cũng có chút bơ phờ, nói, "Đúng vậy, dù sao giờ cũng là cuối năm. Nhưng cũng may mắn, phó tổng của chúng ta thực sự rất chiếu cố cấp dưới, hiện tại lại có một người đáng tin cậy như cậu đồng hành, chúng tôi liền tốt hơn nhiều. Cậu là không phát hiện ra...." Ngón tay chỉ chỉ xuống dưới lầu, "Quả thực là nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày đều tăng ca đến mười một, mười hai giờ, muộn thì một, hai giờ cũng có, nếu thật sự có thể làm tăng thành tích thì cũng được, nhưng căn bản là một chút (thành tích) cũng không có, rất nhiều người có ý kiến. Cũng không biết đã có bao nhiêu người nói với tôi rằng nếu họ có thể làm việc dưới quyền của phó tổng nhà chúng tôi thì tốt rồi."
Lâm Ngọc Đồng không biết dưới lầu là ai, Trình Thích ở bên cạnh liền giải thích: "Là bao cỏ cùng với người đàn ông của cô ta."
Triển Dực Phi đè thấp giọng ghé vào lỗ tai của cậu nói, "Bao, còn bao cả dịch vụ ban đêm nữa, thế nào?"
Lâm Ngọc Đồng chịu không nổi liền đẩy Triển Dực Phi ra, Triển Dực Phi cười rồi rất nhanh lại sáp vào ôm lấy cậu, lúc đó giọng của cả hai không lớn, nhưng cái bầu không khí thân mật này như biến cả căn phòng đều tràn ngập trái tim màu phấn hồng bay bay.
Hứa Xảo Xảo ở phía sau nhìn thấy, không khỏi bội phục mà nói: "Lâm thiếu đúng là lợi hại, phó tổng nhà chúng ta mất bao năm mới thu phục được một người, cậu ấy lại chỉ có cho đồ ăn liền tóm gọn được
Trình Thích không nhịn được nói: "Đúng vậy. Nếu tôi nói cho cô biết, là phó tổng của chúng ta theo đuổi Lâm thiếu, cô có phục sát đất hay không?"
Có một dì dáng người mập mạp, khoảng chừng 45, 46 tuổi, tóc ngắn, mặt tròn, giọng nói có chút lớn, nhưng khuôn mặt hiền lành, là con gái của ông trẻ hai nhà Triển Dực Phi, tên là Triển Hân Hoa, Triển Dực Phi phải gọi cô là cô Hoa.
Vợ chồng Triển Hân Hoa bình thường không ở thành phố B, nhưng là cổ đông lớn thứ bảy của tập đoàn Triển Dương, nếu công ty có quyết sách quan trọng hoặc có cuộc họp cổ đông thì một trong hai phải có mặt. Hai người kia đứng bên cạnh Triển Dực Phi. Triển Hân Hoa nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng nói: "Ngày trước cô luôn thấy kì lạ vì sao giới thiệu ai đó cho Dực Phi nó đều nói không cần, ra là bản thân đã sớm có ý trung nhân. Tiểu Lâm đúng không? Đến, nếu con không ngại, cô Hoa dẫn con đi làm quen với mấy người."
Triển Dực Phi gật đầu, Lâm Ngọc Đồng liền đi theo Triển Hân Hoa.
Tại bữa tiệc này thì trông giống như một đại gia đình hạnh phúc, nhưng nội bộ bên trong cũng chia bè kéo phái. Triển Hân Hoa cầm đầu một nhóm những bà cô, những tiểu thư là vợ cả chính thất trong đám họ hàng Triển gia mà Uông Băng Yến bên này, phần lớn là tiểu tam thượng vị hoặc là thân thích bên nhà mẹ đẻ của ả ta. Nói trắng ra, các cô bên Triển Hân Hoa cũng không quá để ý đến loại đàn bà như Uông Băng Yến.
Con gái ông trẻ ba của Triển Dực Phi là Triển Hân Khiết cười lạnh một tiếng, "Bởi vì có một số người xử sự không phóng khoáng, tiểu Lâm con cũng đừng để ở trong lòng, tuy rằng Uông Băng Yến chưa nói chuyện con và Dực Phi đã kết hôn, nhưng các cô bây giờ biết cũng không tính là muộn, khi nào các con định được ngày thì cứ gửi thư, chúng ta nhất định sẽ trở về."
Lại nói tiếp có chút buồn cười, trong số các anh em cùng thế hệ với ông nội Triển Dực Phi, chỉ có ông nội của Triển Dực Phi sinh được hai người con trai, còn lại hai em trai đều sinh con gái không có con trai, cho nên tuy rằng Triển Dực Phi không có nhiều cơ hội để giao thiệp với các cô, nhưng những người cô họ này lại rất coi trọng Triển Dực Phi, hay phải nói họ đánh giá rất cao năng lực của Triển Dực Phi.
Sự phát triển của tập đoàn Triển Dương tốt xấu gì cũng liên quan đến cổ tức (tiền lợi nhuận sau thuế của cổ đông) hàng năm của mỗi người trong số họ, nên bất cứ ai có một chút cổ phần trong tập đoàn Triển Dương, hiện nay đều muốn đứng về phe của Triển Dực Phi. Đó có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Triển Hoành Đồ muốn làm điều gì đó.
Triển Hân Hoa cùng Triển Hân Khiết đều rất thích thái độ của Lâm Ngọc Đồng – bất ti bất kháng (*),càng thích hơn khi thấy bộ dáng chăm chú lắng nghe của cậu khi các cô nói chuyện. Tuy rằng cũng có người cảm thấy việc Triển Dực Phi lấy vợ là nam có chút đáng tiếc, bởi vì như vậy thì không thể có con, nếu muốn thì phải nhờ người mang thai hộ, bằng không với sự xuất sắc của hai người họ, đứa nhỏ khi trưởng thành chẳng phải sẽ làm mê hoặc toàn bộ cả nam lẫn nữ hay sao?
(*) Bất ti bất kháng(不卑不亢): không thấp hèn, không cao ngạo.
Triển Dực Phi đương nhiên biết khi Lâm Ngọc Đồng nói chuyện khi tức giận thì có thể khiến bao nhiêu kẻ nghẹn họng, nhưng vẫn lo lắng, liền nói: "Tôi qua đấy xem sao."
Lâm Ngọc Đồng đang cùng hai người Hoa, Khiết nói về chuyện bình thường cậu sống chung với Dực Phi ra sao, Triển Hân Hoa nghe xong rất kinh ngạc nói, "Con còn có thể nấu cơm?"
Triển Dực Phi cực kì tự nhiên mà ôm lấy vai Lâm Ngọc Đồng: "Nấu ăn rất ngon, cô Hoa với cô Hân không thấy con béo lên một chút sao?"
Triển Hân Hoa che miệng vui cười, "Con nha nhiều lắm chỉ là càng cường tráng hơn thôi, trên người đâu có chút mỡ nào? Nhưng mà thật ra cô rất hy vọng có thể có cơ hội nếm thử đồ ăn của tiểu Lâm làm đó."
Lâm Ngọc Đồng nói: "Nhà mới vẫn đang được sửa sang lại, chờ khi nào bọn con dọn vào rồi, con sẽ gọi điện cho cô, cô cùng cô Khiết đến, chỉ cần đừng chê đồ ăn con làm khó ăn ạ."
Triển Hân Hoa và Triển Khiết Hân nói nhất định nhất định, Uông Băng Yến nhìn thấy không khí vui vẻ đó không nhịn được mà dùng ngữ khí trào phúng nói: "Không phải ta nói chứ tiểu Lâm à, có câu "Quân tử xa nhà bếp", con là con trai vì sao lại thích xuống bếp như vậy chứ?"
Lâm Ngọc Đồng cười nhạt, "Câu "Quân tử xa nhà bếp" do chính Tề Tuyên Vương "dĩ dương dịch ngưu" (*) là có tấm lòng không muốn sát sinh, cũng không nói nam nhân xuống bếp là không tốt, dì Uông thật sự thích nói đùa. Còn nữa có thể cho con an an ổn ổn mà tận hưởng niềm vui nấu nướng cũng là bổn sự của Dực Phi, thế này còn dễ chịu những người không vào phòng bếp nhưng mà cũng sống chẳng yên ổn, dì thấy con nói đúng chứ?"
(*) "Dĩ dương dịch ngưu": Lấy dê thay trâu. (Là việc Tề Tuyên Vương cùng Mạnh Tử đàm luận việc thống trị đất nước, nhà vua vì không nỡ nhìn con trâu lẩy bẩy bị đem đi tế thần mà lấy dê thay thế.) [Theo]
Xung quanh đều lộ vẻ như cười như không còn mang theo ánh mắt khinh bỉ, Uông Băng Yến có thể giữ cho khuôn mặt mình không méo mó là đã đến cực hạn, ả thở sâu: "Mọi người cứ từ từ nói chuyện, chị còn phải đi tiếp mấy vị khách khác, trước hết xin lỗi vì không tiếp được."
Lâm Ngọc Đồng bên ngoài vẫn lộ ra vẻ cười nhàn nhạt, quay trở lại nhìn thì thấy mấy người Triển Hân Hoa cười càng sâu. Cậu không khỏi có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Con nghĩ đến việc bà ta đối xử không tốt với Dực Phi như vậy không nhịn được liền muốn châm chọc bà ta một chút, để các cô chê cười con rồi."
Triển Hân Khiết nói: "Vốn dĩ là bà ta nói năng thiếu suy nghĩ, nhưng mà nếu con vẫn cứ đứng đây nói chuyện cùng bọn cô thì nhất định sẽ có người nói con vẫn còn trẻ con không đủ nam tính, cô cũng không cố chấp lôi kéo con ở đây đâu, con trước hết đi cùng Dực Phi đi, quen biết nhiều với những người này mới có lợi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]