Chương trước
Chương sau
Trong bóng đêm, một cỗ xe ngựa bình thường chạy ra từ giữa đoàn nghi thức, vài người phóng ngựa đuổi theo bảo hộ. Đoàn xe đi có chút nhanh, hình như có chuyện gì gấp.
Tô Dư cùng Chiết Chi vòng đầu gối ngồi trong xe. Vốn tưởng không còn sợ bóng sợ gío gì nữa, nhưng an bài này vẫn làm các nàng sợ hãi không thôi. Nếu không phải tính thế cấp bách, hoàng đế chắc sẽ không dùng phương thức như vậy cấp một cái tần phi hồi cung.
" Nương nương biết ai làm không?"_ Chiết Chi nghiêng đầu hỏi nàng. Tô Dư lắc đầu:" Không biết, nhưng ta đoán đại khái là đại thế gia nào đó đi..muốn đem nữ nhi nhà mình đẩy lên hậu vị, tất nhiên sẽ cảm thấy ta chướng mắt."
Sau đó liền trầm mặc. Yên lặng ngồi suy đoán không ngừng, cho đến tận khuya cũng không thấy buồn ngủ.
Hoàng đế để Thẩm Diệp tự quyết định đi đường nào hồi cung, nhưng nàng ngay cả an bài của Thẩm Diệp cũng lười hỏi. Có người muốn mạng nàng, còn không tiếc dùng biện pháp hành thích. Như thế sau khi nàng hồi cung sẽ ra sao đây? Bất luận người này là tần phi hay thế gia sau lưng tần phi, sau khi hồi cung...chỉ sợ sẽ càng thêm hung hiểm.
Mãi cho đến bình minh.
Ánh ban mai nhẹ chiếu qua khe hở màn xe, tạo nên một màu vàng óng trước chân Tô Dư. Nàng vạch rèm nhìn một cái, hình như đây là một thành nhỏ, tuy không bằng Cẩm Đô phồn hoa, nhưng cũng không kém phần náo nhiệt.
" Sung Nghi nương nương."_ Thẩm Diệp ngồi trên lưng ngựa nói với nàng _" Phía trước có khách điếm, lúc trước thần đã đến một lần. Còn ít nhất 4 ngày nữa mới đến Cẩm Đô, nếu không ngại trước đến đó nghỉ ngơi một chút, ăn vài thứ đi?"
Là có ý thăm dò, Tô Dư nhẹ cười gật đầu:" Nghe theo an bài của đại nhân."
Nho nhỏ khách điếm, tuy có chút đơn sơ nhưng vẫn khá sạch sẽ. Thẩm Diệp mướn hai phòng sát nhau, một gian tất nhiên để Tô Dư cùng Chiết Chi dùng, những người khác thì ở gian bên cạnh, lưu lại hai người giữ cửa trước phòng Tô Dư.
Trong lòng biết không thể có cái gì sơn hào hải vị, Tô Dư cũng không để ý, ngược lại còn có chút hiếu kỳ. Thuở nhỏ trong nhà đã được sủng ái, sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực; sau khi vào cung, mặc dù chịu khổ trong hai năm, nhưng chuyện áo cơm cũng chưa từng thiếu qua.
Từ trước đến này chưa bao giờ đến chỗ thế này.
Mắt thấy đoán người chỉ có hai nữ tử, những người còn lại đều một thân ngọc bích. Chủ quán dù không nhận ra đây là Cấm quân Đô Úy phủ, cũng nhìn ra được đây là đại nhân vật. Quan sát một phen, đại khái nhìn ra Tô Dư có thân phận tôn quý nhất, tiểu nhị liền tiến lên hỏi nàng muốn ăn gì.
"..."_ Tô Dư cùng Chiết Chi liếc nhìn lẫn nhau, không ai biết nên gọi món nào cho thích hợp.
" Tiểu nhị."_ Thẩm Diệp ở bên ngoài gõ cửa một cái, tiểu nhị lập tức quay đầu lại, Thẩm Diệp liền đưa ngân phiếu cho hắn _" Nhanh đi đến Lịch thành bên cạnh, mới ngự trù của Nghi Thiện cư về đây."
" Nhưng mà công tử..."_ Tiểu nhị muốn cự tuyệt. Từ chỗ này đến Lịch thành, đi qua đi lại ít nhất cũng nửa canh giờ, vậy sinh ý trong tiệm phải làm sao?
Nhưng bị Thẩm Diệp trừng mắt, lời nói của tiểu nhị liền bị hàn quang trong mắt hắn sinh sinh quay trở về, nuốt nước miếng một cái không dám nói nữa. Vô thức mở ngân phiếu ra nhìn: 1 vạn lượng.
Này thực sự chỉ muốn mời ngự trù về, chứ không phải mua luôn chi nhánh kia của Nghi Thiện cư chứ?
Lại nghiêng đầu nhìn Tô Dư một chút, cô nương này rốt cuộc là "đại nhân vật" gì vậy?
" Đại nhân."_ Nhìn cách làm "hao tài tốn của" của Thẩm Diệp, Tô Dư cảm thấy thật quá không cần thiết. Cúi đầu cười một tiếng, ấm giọng nói _" Không cần, tùy tiện ăn một chút là được rồi, còn phải nhanh chóng trở về nữa."
Tận lực không nhắc đến hai chữ "hồi cung". Ngừng lại một chút, Tô Dư hỏi tiểu nhị kia:" Có mì không?"
"... Có! Có!"_ Sững sờ một chút, tiểu nhị vừa nghe không cần đi 1 chuyến nữa, liền liên tục đáp ứng, nói _" Cô nương chờ chút."
... Không cần hỏi là mì gì sao?
Tô Dư nghẹn lại, tiểu nhị đã chạy như bay vào phòng bếp gọi thức ăn cho nàng.
Nhìn một chút Thẩm Diệp một thân áo phi ngư, vỏ đao bên hông lẫm lẫm ám quang, thật khó trách dọa tiểu nhị sợ như vậy.
Hai chén mì được bưng lên, nước dùng màu nâu nhạt, mặt trên kết hợp giữa màu xanh nhạt cùng trắng noãn của hành lá cắt nhỏ, trong nước súp lại là những sợi mì trắng được cắt tinh tế. Trên mặt còn có một quả trứng gà, lòng đỏ dường như chưa chín, nhẹ nhàng run một cái.
Tại sao 1 chén mì đơn giản như vậy... lại rõ ràng làm cho người khác muốn ăn đây?
Cố chấp gấp mì lên, Tô Dư ăn một miếng rồi cười với Chiết Chi vẫn còn do dự không động đũa:" Cũng không tệ lắm, ngươi nếm thử đi."
"..."_ Chiết Chi nếm thử một miếng, cũng cảm thấy hương vị tuy đơn giản nhưng không tệ.
Hai căn phòng cách nhau 1 đạo màn trúc, tuy nhìn không rõ nhưng động tác bên trong vẫn có thể nhìn sơ được. Có thị vệ nhìn Tô Dư cùng Chiết Chi ăn, nhỏ giọng nói với Thẩm Diệp bên cạnh:" Đại nhân...này có được không? Nếu hồi cung, Sung Nghi nương nương nói việc này với bệ hạ, bệ hạ liền cảm thấy chúng ta ủy khuất nương nương thì sao bây giờ?"
Người được cấm quân Đô Úy phủ hộ tống là một phi tần vừa được sủng ái, nếu nàng bị ủy khuất trên tay cấm quân Đô Uy phủ...hoàng đế có thể không hỏi tội sao?
" Ta muốn thỉnh ngự trù Nghi Thiện cư đến cho nàng, là chính nàng không chịu."_ Thẩm Diệp nhạt đáp một câu, nói _" Nàng là tỷ tỷ của Tô Triệt, hẳn sẽ không làm vậy."
Hai chén mì kia vẫn còn rất nhiều, Tô Dư cùng Chiết Chi ai cũng chưa ăn xong. Đặt đũa xuống, Tô Dư ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đứng dậy đi về phía 2 vị kia (Là 2 người gác cửa, không phải Thẩm Diệp cùng người nói chuyện với hắn) nói:" Hai vị đại nhân trước dùng bữa đi, nơi này không có việc gì."
Hai người đều lộ vẻ do dự trong dự đoán của nàng, Tô Dư mỉm cười, nói tiếp:" Làm phiền mời Thẩm đại nhân đến."
Lúc này hai người mới ly khai, một lúc sau Thẩm Diệp liền đến, chắp tay nói:" Sung Nghi nương nương."
" Đại nhân mời ngồi."_ Tô Dư mỉm cười nói. Thẩm Diệp cũng không từ chồi, ngồi xuống đối diện nàng, Tô Dư cười hỏi _" Chuyện hôm qua, Thẩm đại nhân có biết là ai không?"
Thẩm Diệp lắc đầu:" Không biết. Vốn là đuổi theo người kia, nhưng về sau cũng không đuổi nữa, bệ hạ đã cho người rút về."
" Nha."_ Tô Dư nhẹ gật đầu, lại hỏi _" Vậy...chuyện thứ 3 bệ hạ phân phó là cái gì?"
Thẩm Diệp sắc mặt trầm xuống. Đối với ý chỉ hoàng đế, xưa nay hắn luôn có ý thức đề phòng người khác hỏi nhiều. Tô Dư nói:" Bản cung không muốn biết ý chỉ cụ thể, chỉ muốn biết, nó có quan hệ đến chuyện này không? Chẳng lẽ còn có ý chỉ khác sao?"
Thẩm Diệp trầm tư một lát, mời sứ thần Cận Nghiêng trở lại, có quan hệ gì không nhỉ? Hắn cũng không rõ lắm, chậm rãi nói:" Có lẽ có đi...."
Nhìn ra hắn là thật mò không ra, chứ không phải nói qua loa với nàng. Tô Dư nhẹ gật đầu, nói:" Bản cung có mấy lời không nên nói, chỉ là vừa rồi bỗng nhiên nghĩ đến. Đại nhân cũng không cần để ý, còn nếu cảm thấy có thể, sau này chỉ cần lưu tâm là được."
Thẩm Diệp khom người:" Nương nương mới nói."
" Bản cung không biết bệ hạ phái Tô Triệt đến Ánh Dương để làm gì, nhưng bản cung rất rõ ràng...........cấm quân Đô Úy phủ đắc tội rất nhiều người."_ Tô Dư nói, liếc nhìn hắn có thêm ba phần ý cười. Thẩm Diệp gật đầu một cái, không thể không thừa nhận điểm này:" Vâng."
" Bị hành thích, tự có thể là do bản cung ở trong cung đắc tội người, làm các đại thế gia cảm thấy chướng mắt bản cung. Nhưng đại nhân cảm thấy... có khả năng, vì Tô Triệt ở bên ngoài đắc tội người, cấm quân Đô Úy phủ lại không dễ động, nhưng 1 tần phi tùy giá theo nghi thức của thiên tử như bản cung lại dễ hơn chút không?"_ Tô Dư ánh mắt ngưng lại, nhạt nhìn Thẩm Diệp, muốn biết Chỉ Huy Sứ hắn sẽ nghĩ thế nào.
Thẩm Diệp hơi khựng lại. Chuyện này cũng có khả năng, nếu cấm quân Đô Úy phủ đắc tội người, đối phương muốn trả thù, tìm người nhà họ sẽ dễ dàng hơn. Khách quan mà nói bọn họ biết võ công, lại là người làm việc cho triều đình, đối phó với người nhà tay không tấc sắt sẽ dễ hơn nhiều.
Giương mắt do dự dò xét Tô Dư một phen. Thẩm Diệp không hiểu vì sao một cung phi như nàng có thể nghĩ đến tầng này. Còn nữa...dám trả thù trên người cung phi, lá gan của thế gia này cũng quá lớn rồi.
Thần sắc hơi động, Thẩm Diệp đột nhiên nghĩ tới ít chuyện, một chút ý cười hiện lên khoé môi rồi nhanh chóng biến mất, hắn hướng Tô Dư chắp tay nói:" Đa tạ nương nương nhắc nhở, thần biết phải thăm dò thế nào rồi."
" Cái gì?"_ Tô Dư bật thốt một câu. Nhìn Thẩm Diệp chỉ cười không đáp thì hiểu đây là chuyện hắn không được phép nói trước, liền không hỏi nữa, ngược lại khom người nói _" Vậy làm phiền đại nhân."
_______________________________________
Thẩm Diệp vì an toàn, đã chọn một con đường vòng. Nên dĩ nhiên lúc hoàng đế trở lại Cẩm Đô, Tô Dư vẫn chưa tới. Điều này khiến Hạ Lan Tử Hành khó tránh khỏi có chút bận tâm, cũng may Thẩm Diệp mỗi ngày đều truyền tin đến nói nàng vô sự.
Bước vào Thành Thư điện, câu đầu tiên hoàng đế hỏi chính là:" Sứ thần Cận Nghiêng tới chưa?"
Từ U vội đáp:" Đã đến. Vừa nghe ý chỉ, một khắc cũng không dám trì hoãn đã vội trở về Cẩm Đô yết kiến."
Cho nên về đây còn sớm hơn hắn?
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, hung ác nói:" Trực tiếp mang đến cấm quân Đô Úy phủ thẩm cho trẫm!"
... Thẩm?! Từ U kinh sợ, trệ lại nửa ngày mới dám hỏi một câu:" Bệ..bệ hạ, thẩm cái gì?"
Hoàng đế đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt rét lạnh đến mức Từ U cơ hồ cảm thấy hoàng đế đây là muốn đem mình đưa đi lăng trì. Khẽ cười một tiếng, hắn nghe hoàng đế lạnh lùng nói:" Nói cho cấm quân Đô Úy phủ, phàm là hình không động đến gân cốt, trước dùng hết một lần cho trẫm."
Từ U bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh. Hai nước giao binh còn không chém sứ thần, vậy mà hoàng đế hôm nay lại "thỉnh" về Cẩm Đô, không nói hai lời đã đem đi tra tấn, đây rốt cuộc là chuyện gì đây?
Sửng sốt nửa ngày liền do dự nghĩ cách khuyên ngăn, lại bị 1 tiếng "Đi!" của hoàng đế đuổi ra. Trong lòng nhịn không được âm thầm tính toán..chẳng lẽ hoàng đế đây là muốn khởi binh đánh Cận Nghiêng nhưng không có lý do, liền thêu dệt chuyện sao?
Bất đồng với suy nghĩ trong lòng Từ U, sứ thần Cận Nghiêng bị như vậy là do phạm phải đại tội.
Nghe hoàng đế cấp tốc truyền mình về Cẩm Đô, nói là có đại sự, hắn liền cấp tốc giục ngựa chạy về. Đến Cẩm Đô sớm hơn hoàng đế một ngày, yên lặng chờ thánh giá trở về.
Lại không ngờ sau khi thánh giá trở về liền trực tiếp áp hắn đến cấm quân Đô Úy phủ.
Không nói hai lời đã động đại hình. Hắn mới đầu còn gầm lên chất vấn nhưng càng về sau thì chỉ biết mở miệng xin tha, người của cấm quân Đô Úy phủ một chữ cũng không nói, bình tĩnh đem các dạng hình cụ toàn bộ thử một lần lên người hắn.
Nhưng lại không đả thương tính mạng cũng không động đến gân cốt, chỉ tổn thương da thịt. Sứ thần đau đến đầu óc mơ hồ, không khỏi kỳ quái: Rốt cuộc đây là dạng quy củ gì của Đại Yến?
Cho đến khi chiều ngả về tây, ánh hoàng hôn từ từ chiếu vào cửa sổ, sứ thần cảm thấy mình sẽ chết ở địa phương quỷ quái này, cửa rốt cuộc cũng mở ra.
" Bệ hạ."_ Một vài thị vệ lập tức xoay người hành đại lễ, hoàng đế ngừng cước bộ trước sứ thần, ánh mắt sắc bén nhàn nhạt đánh giá hắn.
" Đại Yến hoàng đế..."_ Sứ thần gian nan mở miệng, trải qua một phen "kiếp nạn" như vậy, thật không có thái độ tốt nào cầu xin hắn. Trong giọng nói mang đầy ý chất vấn _" Tại sao có thể..."
" Đây là Đại Yến, trẫm là Đại Yến hoàng đế, ngươi còn hỏi trẫm "tại sao có thể" ư?"_ Hoàng đế khẽ cười nhìn sứ thần không thể động đậy, trong mắt có chút sát ý mơ hồ.
" Hai nước giao binh, không chém sứ thần."_ Sứ thần mệt mỏi giương mắt nhìn hắn _" Hai nước vừa mới khôi phục hòa bình, bệ hạ như thế, là có ý muốn giao binh lần nữa sao?"
" Trẫm ngược lại muốn nhìn một chút xem Hãn vương của các ngươi có còn khí lực cùng Đại Yến đánh một trận nữa không."_ Thanh âm hoàng đế sẳng giọng mà khinh miệt. Hắn nhớ rõ đời trước cũng từng đánh với Cận Nghiêng một trận, so với bây giờ còn thảm hơn một chút. Lần đánh đó Cận Nghiêng dốc toàn lực, mà tinh nhuệ nhất...chính là binh của Hiền vương.
Mà đời này sau khi trận chiến đó đi qua, dĩ nhiên đã mài đi hết người của Hiền vương nước Cận Nghiêng, cũng vì vậy Hãn vương mới cực kỳ bất mãn với việc Hiền vương tự tiện động binh. Nếu tình hình quả thực như thế, cho dù vì sứ thần này đánh một trận nữa, Đại Yến cũng không sợ.
Sứ thần không còn lời nào để nói, hắn cũng biết Cận Nghiêng nguyên khí tổn thương nặng nề, nửa khắc cũng không dám động Đại Yến.
Hoàng đế đứng chắp tay, im lặng trong chốc lát, nhạt hỏi hắn:" Nói đi, ai bảo ngươi ra tay?"
" Cái gì?"_ Đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay lập tức sứ thần đã ý thức ra hoàng đế có ý gì, nhất thời chột dạ, nói _" Không biết bệ hạ có ý gì?"
" Ai bảo ngươi giết Sung Nghi?"_ Giọng điệu hoàng đế vẫn nhàn nhạt, sẳng giọng nói _" Lá gan thật không nhỏ, một cái sứ thần như ngươi cũng dám động đến người trong hậu cung trẫm? Đừng nói cái gì "hai nước giao binh, không chém sứ thần", nếu Sung Nghi thật chết ở trên đường, trẫm nhất định đem đầu ngươi trở về cho Hãn vương."
Sứ thần như bị đánh một kích vào đầu. Hắn làm sao biết được...
Sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn đế vương trước mắt, tràn đầy khó hiểu hỏi:" Ngươi tại sao lại biết..."
" Lông vũ trên mũi tên, là ưng vũ độc hữu của Cận Nghiêng các ngươi."_ Hoàng đế lộ hai phần ý cười, nhưng chỉ một thoáng đã biến mất, nói _" Nói đi, ai sai khiến ngươi? Những ngày này ngươi đối với Sung Nghi một mực cung kính như vậy, đừng nói là chính ngươi muốn giết nàng."
Ngày đó Tô Dư nói với hắn, cảm thấy sứ thần Cận Nghiêng có chút lạ.
Điểm này hắn so với nàng lại càng rõ ràng, nhưng hẳn chỉ tùy ý nói với nàng đôi câu liền bỏ qua. Hắn thấy kỳ quái, không phải vì sứ thần này đối với nàng quá mức cung kính, mà vì hắn nhớ mang máng ở kiếp trước, cũng là sứ thần này đến Cận Nghiêng, trong lúc nhàn rỗi đã vô tình biểu lộ miệt ý với Tô Dư. Cụ thể nói những gì hắn đã nhớ không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy là do Tô Dư mang huyết thống của Đóa Kỳ công chúa, lại bị biếm từ thê thành thiếp, làm mất mặt Cận Nghiêng.
Khi đó hắn không thèm để ý Tô Dư, liền càng không để ý đến loại khinh miệt này.
Nhưng thái độ lúc này thực sự quá tương phản. Tô Dư cảm thấy không được tự nhiên, hắn lại càng cảm thấy có vấn đề, chỉ là người ta dù sao cũng là sứ thần đến nước hắn, sẽ rất không ổn nếu như vì thái độ của hắn (sứ thần) mà đem đi hỏi tội, cũng lắm chờ đến khi hắn (sứ thần) về Cận Nghiêng là được, nên cũng không để ý nhiều.
Cho đến tận khi nhìn thấy hai mũi tên trên xe Tô Dư, hắn chỉ hận không thể tát mình một cái.
Bất quá khi đó hắn chỉ hoài nghi chuyện này cùng sứ thần có quan hệ, bởi ở Đại Yến không phải không có người Cận Nghiêng khác, vì xạ thuật không tệ, liền được mướn đến hành thích cũng không phải không có khả năng. Cho nên khi hắn phân phó Thẩm Diệp sai người "thỉnh" sứ thần về, là thật muốn "thỉnh" thật tốt trở về -- cũng là một lần thử cuối cùng.
Quả nhiên sứ thần đến Cẩm Đô nhanh hơn hắn.
Bọn họ vốn rời hành cung Ngô Tuân trở về Cận Nghiêng sớm hơn hắn hai ngày, chắc chắn cách Cẩm Đô còn xa hơn hắn, thế nhưng vẫn có thể đến sớm hơn hắn, có thể thấy được sứ thần này nhất định có những chuyện làm trễ nải hành trình, cho nên mới cách Cẩm Đô gần như vậy.
" Ngươi muốn làm việc này, là vì hi vọng trẫm sẽ cùng Cận Nghiêng đánh một trận, đúng không?"_ Hoàng đế thẩm thị hắn, nói ra vấn đề cuối cùng, vừa nghiền ngẫm vừa cười nói _" Chỉ tiếc không nghĩ đến hai mũi tên đều bắn chệch, lại càng không ngờ trẫm sẽ trực tiếp bắt ngươi nhỉ?"
Nếu Tô Dư chết...
Cho dù hắn không sủng nàng, nhưng nhìn 1 phi tần bị tên của Cận Nghiêng bắn chết ngay dưới mắt mình cũng là 1 loại sỉ nhục, dưới cơn thịnh nộ hơn phân nửa hắn sẽ khởi binh đánh một trận để rửa nổi nhục này.
Mà cho dù Tô Dư không chết, loại khiêu khích này cũng đủ chọc giận đế vương một nước, đây đại khái cũng là nguyên nhân đối phương thấy hai mũi tên không thành liền không thử nữa.
Muốn động binh, dù sao cũng cần người tiếp quản binh quyền. Nói cách khác...hắn rốt cuộc phải dựa vào một đại thế gia nào đó.
Mà khi đó nếu như sứ thần trở về Cận Nghiêng, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản Hãn vương giảng hòa, kiệt lực thúc đẩy Hãn vương cùng Cận Nghiêng đánh một trận.
" Vì lợi ích bản thân mà bất chấp vứt bỏ an nguy Cận Nghiêng, ngươi thật "xứng chức" sứ thần."_ Hoàng đế lạnh giọng cười _" Ngươi có thể không nói ai muốn ngươi làm, dù sao trẫm cũng có thời gian cùng các đại thế gia này vui đùa một chút."
Hắn không nói, thì còn có Thẩm Diệp.
Bước ra cửa chính cấm quân Đô Úy phủ, hoàng đế nặng nề thở 1 hơi. Có hoạn quan tiến lên bẩm báo:" Bệ hạ, Sung Nghi nương nương hồi cung."
Vừa vặn.
Hoàng đế cười một tiếng:" Trước tiên đem chiếc áo choàng Cá Bột làm hư đến Khinh Lê cung đi."
Cá Bột dù sao vẫn thân với Tô Dư hơn. Mấy ngày này tuy có Phi Ngư chơi cùng, nhưng liên tục không thấy Tô Dư khiến nó rất khó chịu, thậm chí còn có chút náo loạn, hờ hững với hắn. Hắn từng bất đắc dĩ ngồi trước án nhìn Cá Bột suốt ngày hết ăn lại oán hắn, vỗ đầu nó:" Làm sao vậy? Cũng không phải không cho ngươi thấy nàng nữa."
Khi đó Cá Bột ước chừng tâm tình kém đến cực hạn, khó chịu kêu một tiếng, duỗi móng về phía áo choàng của hắn. Hắn nâng tay áo lên liền thấy: Một vết rách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.