Khí trời ngày càng chuyển lạnh, gió mát từ từ nổi lên, những ngọn cây đầu cành cũng lộ vẻ khô vàng. Mùa thu đang tiến gần, cuối cùng đã đến lúc trở về Cẩm Đô. Một ngày trước khi lên đường, lúc các cung nhân đang thu dọn đồ đạc, Tô Dư nằm ở trên giường, ôm lấy Cá Bột, vừa vuốt ve khối hắc ban trên trán nó vừa nói:" Ngày mai sẽ phải hồi cung, ngươi ở trên đường ngoan ngoãn cho ta, không cho phép chạy lung tung, nếu không muốn tìm cũng tìm không được đâu." Cá Bột phát ra một tiếng hừ nhẹ, không biết có phải đang biểu lộ ý khinh thường hay không. Hơn hai tháng này trôi qua thật hài lòng, nguyên nhân lớn nhất, hơn phân nửa là vì Diệp Cảnh Thu không có ở đây. Tuy Giai Du Phu Nhân cũng là địch với nàng, nhưng rốt cuộc cũng không có nhiều mối hận cũ bằng nàng ta. Bước lên xe ngựa hồi cung, Tô Dư buồn bã thở dài, đối với hành cung này có chút không bỏ được. Vì vậy liền hết sức hi vọng vào mùa hè năm sau, còn không nhịn được nhớ tới lúc hoàng đế nói muốn dẫn nàng đi Kỳ Sông chơi. Đường xá xa xôi, mở ra trùng trùng điệp điệp nghi thức, hoa cái, phiên kỳ giao thoa lẫn nhau, cơ hồ không thấy được điểm cuối cùng. Cá Bột nhảy lên đầu vai Tô Dư nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Dư theo ánh mắt hưng phấn của nó nhìn một vòng xung quanh, đưa tay ôm lại trong lòng, cười trách 1 câu:" Ngươi coi chừng ngã ra ngoài đấy." Sau đó liền nghe được một tiếng hí trầm trầm, vừa nhìn lại, Phi Ngư đã ở trước màn xe nghiêng đầu dò xét. Nó tìm tòi như vậy cũng không có việc gì, chỉ là Cá Bột thấy vậy bỗng dưng nhảy khỏi ngực Tô Dư, đi theo Phi Ngư chạy ra ngoài. Tô Dư lập tức cuống cuồng, đưa tay vén rèm xe nhìn ra, liền thấy hai đạo bóng trắng đang chạy thật nhanh, theo dòng người chạy về phía trước, mấy tên cung nhân thấy vậy liền cố gắng ngăn trở, nhưng căn bản ngăn không được, chỉ chốc lát sau đã mất tung ảnh. " Cá Bột?!"_ Chiết Chi nhảy ra ngoài đuổi theo, nhưng còn chưa bước xuống đã không thấy thân ảnh của hai tiểu chồn đâu, vô cùng lo lắng quay đầu hỏi Tô Dư _" Nương nương...này... làm sao đây?" Đây không phải trong hành cung, một địa phương lớn như vậy, xe ngựa lại không ngừng di chuyển, thật không biết bọn chúng có thể tìm về hay không. Tô Dư cau mày, kiệt lực tìm kiếm hai đạo thân ảnh bên ngoài cửa sổ, cuối cùng vẫn không có kết quả. Mũi không khỏi có chút chua, khẽ mỉm cười, an ủi chính mình:" Đại khái chốc lát nữa sẽ về thôi." " Có cần nói với bệ hạ 1 tiếng không?" _ Chiết Chi hỏi nàng. Tô Dư thế nhưng lại quả quyết lắc đầu. Có thể vì một chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy hoàng đế sao? Hơn nữa cho dù nói ra, cũng có thể làm được gì? Cũng không thể vì thế mà làm cho mọi người dừng lại, huy động nhân lực để tìm hai con chồn nhỏ được. Đã biết không thể, liền nhất quyết không bẩm đi, bẩm rồi thì làm được gì? Để hoàng đế an ủi nàng đôi câu sao? Tuy hoàng đế gần đây sủng ái nàng, nhưng nàng cũng không thể làm ra chuyện thị sủng sinh kiêu (*) như vậy được. (*) Thị sủng sinh kiêu: được sủng ái mà sinh kiêu ngạo. Không ngừng nhìn quanh bên ngoài, từ tảng sáng cho đến ban trưa, nhưng thủy chung vẫn không gặp lại chúng. Ý nghĩ ban đầu nàng không dám nhắc đến cũng từ từ hiện ra... Cứ như vậy...mất sao? Tô Dư nhất thời có chút hoảng. Tính tình hoang dã như vậy, chạy ra bên ngoài hẳn sẽ không về rồi, nhất thời nhớ lại chung đụng hơn một tháng qua -- thậm chí cách đây không lâu, Cá Bột còn ở trong lòng nàng đánh hô lỗ (**). (**) Là kêu rừ rừ đó nha, chương trước mình có giải thích sơ rồi đó. ~~ Vậy mà nói chạy liền chạy. Trong lòng buồn bã vô cùng, vừa cảm thấy mất đi một thứ trọng yếu, vừa cảm thấy bọn chúng là vì tự nguyện ở lại Ngô Tuân nên mới chạy trốn... Thật sự là tâm tư phức tạp. Chạng vạng, ở trên xe ngựa rung lắc một ngày Tô Dư lúc này đã cực kỳ mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, bỗng cảm thấy trước mặt thổi qua một trận gió lạnh, vừa mở mắt nhìn, đã vội vàng đứng dậy hành lễ:" Bệ hạ thánh an." " Ngồi đi."_ Hoàng đế nói rồi cũng ngồi xuống, Tô Dư nhìn ra ngoài cửa sổ:" Ngừng?" " Ừ, nghỉ một chút."_ Hoàng đế nhìn Tô Dư vẫn còn buồn ngủ, hỏi nàng _" Cá Bột đâu?" Tô Dư im lặng, tay nắm lấy vạt áo, rõ ràng có chút thương tâm. " Vì cái gì không đi tìm?"_ Hoàng đế hỏi nàng _" Cũng không đến nói với trẫm?" " Bệ hạ..."_ Tô Dư cúi đầu lẳng lặng nói _" Sao có thể vì việc này mà dừng lại chứ." " Ngươi nói vậy là có ý gì, đây là thủy chung không muốn nói với trẫm sao?"_ Hoàng đế ánh mắt nghiêm nghị hỏi nàng, thần sắc có chút ảm đạm _" Chiết Chi nói ngươi buồn bực cả ngày, ngươi chỉ cần cho người đến nói với trẫm, trẫm có thể phân phó đi tìm mà." " Bệ hạ không cần..."_ Tô Dư lắc đầu _" Có lẽ do chính bọn chúng không muốn rời Ngô Tuân thôi." Hạ Lan Tử Hành kéo căng không được, tuy trong lòng cũng tức giận nhưng vẫn không muốn kéo dài sự thương tâm của nàng, tay gõ lên trán nàng 1 cái:" Được rồi, Cá Bột ở trong xe trẫm ngủ đến không tim không phổi, ngươi thương tâm cái gì? Nhanh đi ôm về đi." "..."_ Tô Dư nhất thời nghiến răng, một này quả thực ngột ngạt vô ích mà. Cùng đi với hoàng đế lên xe ngựa của hắn, quả nhiên nhìn thấy Cá Bột, tâm tình Tô Dư liền tốt lên hẳn, còn hoàng đế thế nhưng lại phá lệ bực mình. Ban đầu khi Phi Ngư chạy ra ngoài, chỉ trong phút chốc, đã dẫn theo Cá Bột đồng thời trở về. Lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, vừa vặn trên đường cũng không ai tán gẫu, liền cầm chút thịt bò trêu chọc hai tiểu gia hỏa này. Nhưng không lâu sau, đã nghe được cung nhân bên ngoài truyền nhau:" Con chồn của bệ hạ cùng Sung Nghi nương nương chạy mất rồi." Tay không khỏi khựng lại, nhướng mày nhìn hai tiểu bạch mao ăn đến vui vẻ trước mặt mình: Chạy đi mất..... vậy đây là cái gì? Rất nhanh liền đem chân tướng sờ soạng tám chín phần, nhất định là Phi Ngư dẫn theo Cá Bột đến chơi nhưng Tô Dư lại không biết, hắn tự định giá một chút, Tô Dư thích con chồn này như vậy, dù sao cũng phải đến chỗ hắn hỏi đi? Nếu trực tiếp nhờ hắn hạ chỉ đi tìm, như thế lại càng tốt. Vì vậy liền cùng bọn chúng vừa chơi vừa chờ nàng đến, kết quả đợi đến một dĩa thịt bò bị ăn sạch sẽ, Cá Bột cùng Phi Ngư ôm nhau ngủ...........cũng chưa thấy nàng đến. Nếu như không thương tâm cũng còn thôi, nhưng khi hắn gọi Chiết Chi đến, ra vẻ không biết hỏi nàng:" Nghe nói con chồn của Sung Nghi chạy mất?" Chiết Chi thần sắc buồn bã, phúc thân nói:" Vâng, nương nương lo lắng cả ngày, cũng không biết nói thế nào." Đây là thà chính mình nghẹn cũng không nguyện cùng hắn nói mà. Hạ Lan Tử Hành trong lòng khó chịu, phất tay cho Chiết Chi lui ra, dứt khoát cho mọi người dừng lại, xốc rèm đi tìm Tô Dư. Nguyên cảm thấy có thể cây ngay không sợ chết đứng hỏi nàng vì cái gì không đến nói với hắn, còn tính tạm không nói với nàng hai con chồn nhỏ đều ở chỗ hắn, làm cho nàng khó chịu thật sâu trong hai ngày tới mới tốt. Nhưng trong nháy mắt vừa nhìn thấy nàng, hắn liền mềm lòng. Cứ đơn giản như vậy giao Cá Bột lại cho nàng. Cá Bột đứng ở đầu gối Tô Dư đưa cổ về phía môi nàng, giống như cố ý muốn hôn nàng vậy, Tô Dư cũng rất phối hợp, cười đùa cúi đầu chạm vào nó. Hạ Lan Tử Hành cảm thấy...địa vị của hắn trong lòng nàng còn không bằng con chồn này. Thật quá thất bại. Nhìn Tô Dư ôm Cá Bột rời đi, hoàng đế liền ôm lấy Phi Ngư, thần sử quỷ sai thì thầm một câu:" Trẫm cùng nàng..... khi nào có thể giống hai người các ngươi, thì tốt rồi." Phi Ngư bị hắn ôm lên, nhất thời nghiêng đầu nhìn hắn. _______________________________________ Tô Dư cảm thấy một câu "Không tim không phổi" hoàng đế nói Cá Bột quả rất thích đáng. Rõ ràng ở chỗ của hắn ăn cả ngày, lúc trở về xe ngựa vẫn tiếp tục gặm lấy dĩa cá trên bàn, nửa điểm cũng không để ý Tô Dư đã vì nó ưu sầu cả ngày. Tô Dư tức giận trừng mắt nó thật lâu nhưng nó vẫn hồn nhiên không phát giác ra, hết ăn một miếng lại một miếng. Lúc nó đang ăn một miếng cá, Tô Dư rốt cuộc đem cái khay lấy về, cả giận nói:" Không tim không phổi! Không cho ngươi ăn!" "..."_ Cá Bột ngửa đầu nhìn nàng. " Nhìn cái gì! Không cho ngươi ăn!"_ Tô Dư tức giận nói _" Chạy nữa cũng không cần ngươi!" Cá Bột lại gọi một tiếng, tiến lên ba bước rồi nhảy lên vai nàng, sau đó lại bám lấy cánh tay nàng, vừa vặn ăn được thịt cá trong khay. "..."_ Tô Dư cảm thấy, cùng thứ này tức giận quả thực là tự mình chuốc khổ. Bỗng "Hưu" 1 tiếng minh âm, lập tức có 1 vặt nặng đâm tới, "Keng" 1 tiếng đụng vào lan can cửa sổ Tô Dư. Sợ hãi cả kinh, bàn tay đang cầm dĩa cá cũng bưng không nổi, rơi xuống đất vỡ tan tành. " Hí."_ Cá Bột cũng lộ vẻ bất an, nhảy nhót nhìn khắp nơi, cuối cùng đứng ở trên vai Tô Dư. Tô Dư nhìn mũi tên cắm trên lan can cửa sổ, suy nghĩ trong chốc lát liền nhanh chóng dập tắt nến. Trong xe nhất thời tối sầm lại. " Có thích khách!"_ Nghi thức loạn cả lên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, bọn thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức vây lại chuẩn bị nghênh chiến. Thẩm Diệp bước nhanh đến ngự giá hoàng đế, thi lễ nói:" Bệ hạ, có thích khách, thỉnh bệ hạ đừng sợ, không có việc gì xảy ra cả." Hắn trầm ổn nói, hoàng đế vừa nghe thế nhưng lại nhíu mày lại:" Thích khách?" " Vâng, mũi tên đầu tiên đã bắn vào trong xe Vân Mẫn Sung Nghi."_ Thẩm Diệp bẩm _" Có lẽ là bắn chệch." Xe ngựa Tô Dư...cách hắn xa như vậy. Chỉ thấy hoàng đế suy nghĩ một lát, sau đó đột nhiên đứng lên, nhìn cũng không nhìn hắn một cái đã muốn xuống xe ngựa. Thẩm Diệp cả kinh, vội vàng nghiêng người cản lại:" Bệ hạ, sắc trời đã tới, thích khách ở trong bóng tối..." Lúc này xuống xe, chẳng phải là nộp mạng vô ích sao? " Thẩm Diệp."_ Hoàng đế ánh mắt cừng đờ, trầm giọng nói _" Lập tức đi hộ Sung Nghi, trẫm nơi này không có việc gì." Thẩm Diệp nghe vậy liền kinh nghi, chỉ cảm thấy hoàng đế quả thực cưng chiều vị Sung Nghi này đến không thiết sống nữa rồi, lập tức la lên:" Bệ hạ!" " Đi!"_ Hoàng đế quát _"Đây là vì nàng mà tới." Chần chừ một lát, Thẩm Diệp chợt tỉnh ngộ, lập tức nhảy xuống xe ngựa làm theo. Hoàng đế cũng bước xuống xe ngựa, bước chân vững vàng đi về phía Tô Dư, thần sắc trầm ngâm đến mức không cung nhân nào dám tiến lên ngăn trở. "Hưu" lại một mũi tên nữa, trong bóng đêm tiến đến, "Keng" một tiếng đâm vào thân xe ngựa, trong bóng tối, Tô Dư nhìn không ra là đâm vào đâu. Quá kỳ quái...liên tiếp bắn chệch hai mũi tên sao? Bỗng bên ngoài một hồi huyên nào, Cá Bột trong ngực nàng lại phát ra tiếng "Ti ti" bất an, Tô Dư dè dặt nhìn lại, thì thấy thị vệ đang bao bọc xe ngựa, nguyên một đám trong tư thế chuẩn bị ứng chiến. Lờ mờ nhìn thấy Thẩm Diệp cũng ở đó, Tô Dư lại càng cảm thấy kỳ quái, vừa có thích khách...hắn nên hộ hoàng đế mới đúng. Chợt màn xe bị vén lên, Tô Dư kinh ngạc, cẩn thận phân biệt thân hình kia -- đúng là hoàng đế đang tiến vào. Hoàng đế nhíu mày nhìn khắp nơi:" Ngươi thổi tắt đèn?" " Vâng..."_ Tô Dư nhẹ giọng đáp. " Hắc..."_ Một tiếng cười khẽ, hoàng đế tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo nàng lại nói _" Thông minh." Dập tắt đèn, bên ngoài liền nhìn không được bóng người bên trong, không biết được nàng đang ở đâu. Trong xe ngựa lại rộng lớn như vậy, nghĩ bắn trúng nàng cũng không phải chuyện dễ. " Bệ hạ...nơi này nguy hiểm..."_ Tô Dư còn chưa tỉnh hồn khuyên nhủ hắn, nhưng hoàng đế vẫn tự nhiên, không nói một lời đem nàng ôm trong ngực, trong bóng đêm có thể mơ hồ nhận ra sự sợ hãi của nàng. Một quả cầu bông chui ra từ vạt áo hắn, nhìn nhìn bốn phía rồi trượt xuống, leo lên đùi Tô Dư, cùng Cá Bột rút vào một chỗ giảm bớt bất an. Ôm lấy nhau giống như hai người chủ của bọn chúng vậy. Yên lặng thật lâu, cuối cùng cũng có một tia động tĩnh, âm thanh của Thẩm Diệp từ bên ngoài truyền đến:" Bệ hạ, đã sai người đuổi theo." Thích khách bỏ qua rồi sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]