Chương trước
Chương sau
Nhìn ra sự tàn ác trong mắt hoàng đế, Tô Dư chỉ làm như không thấy, bàn tay trắng nõn cầm lấy ấm trà tự rót cho mình một ly, hoàn toàn không có ý tứ rót cho hoàng đế.
Hoàng đế liếc nàng một cái, cười lắc đầu, tự rót cho mình một chén, vừa uống vừa nói:" Chuyện tối hôm qua, ngươi không chịu nói trẫm cũng không hỏi nhiều. Nhưng dù sao ngươi cũng phải cho trẫm biết, rốt cuộc trẫm lại làm sai chuyện gì, chọc cho ngươi mất hứng như vậy?"
Tô Dư để cốc trà xuống, trầm mặc trong giây lát, cuối cùng mỉm cười một cái:" Không có gì. Bất quá là do thần thiếp vô phúc, không kham (*) nổi ưu ái của bệ hạ. Hơn nữa giai lệ (**) hậu cung nhiều như vậy, so với thần thiếp còn muốn thông minh, xinh đẹp hơn gấp trăm lần, bệ hạ cần gì phải để ý tới thần thiếp chứ."
(*) Kham: Chịu đựng
(**) Giai lệ: Người đẹp
Tô Dư cảm thấy, hoàng đế sủng ái ai cũng tốt, chỉ cần đừng đến trêu chọc nàng là được. Dù sao phụ thân và em trai của nàng cuối cùng cũng phải chết, nàng cuối cùng cũng phải chết, vậy thì nàng muốn được chết thống khoái một chút, còn hơn là được hắn nâng niu trong lòng bàn tay rồi chết một cách thống khổ.
Hoàng đế lẳng lặng nhìn nàng, khắp nơi đều yên tĩnh. Tô Dư bộ dạng không có việc gì tiếp tục thưởng thức trà, bình tĩnh chờ cơn giận trong dự liệu.
An tịch thật lâu, cuối cùng hoàng đế cười khẽ một tiếng, nói:" Ngươi muốn giết người, ít nhất cũng phải cho người đó biết lý do chứ."
Tô Dư kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, thấy trong mắt hắn tuy tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng lúc nhìn nàng lại tràn ngập ý cười.
Thật sự không trách tội sao?
Tô Dư nhíu mày:" Bệ hạ cớ gì lại nói lời này?"
" Ý của trẫm là..."_ Hoàng đế do dự trong chớp mắt _" Ngươi nếu như muốn mạng của trẫm, ít nhất cũng phải cho trẫm biết lý do mình chết chứ. Cứ tức giận không lý do thế này, ít nhất cũng phải cho trẫm một cái nguyên nhân."
Cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng, nhưng Tô Dư lại không có lời nào để nói. Kỳ thật cũng không thể nói là nàng giận hắn được, nàng chỉ là muốn tránh thương tâm sau này thôi. Nhưng nàng không thể nói cho hắn biết, chẳng lẽ nàng nói với hắn đó là do nàng nằm mộng, hơn nữa những giấc mộng đó trước giờ luôn chuẩn xác sao...
Trầm ngâm chốc lát, Tô Dư mấp máy môi, chậm rãi nói:" Không có nguyên nhân gì hết. Bệ hạ cứ coi như thần thiếp là kẻ không biết tốt xấu đi."_ Nàng giơ mi _" Vì không biết tốt xấu nên mỗi khi bệ hạ làm cái gì thần thiếp cũng cảm thấy bệ hạ muốn tính kế thần thiếp, thần thiếp căn bản không chịu tin bệ hạ."
Trong giọng nói mang theo một chút lãnh khí, đây không phải là nàng muốn hắn "cứ coi như", mà là muốn cho hắn biết sự thật. Dù bây giờ hắn có làm gì, nàng cũng vẫn cho là hắn đang tính kế. Vô luận hắn đối tốt với nàng thế nào, thì kết cuộc cũng sẽ mãi như vậy.
Hạ Lan Tử Hành cười nhẹ một tiếng:" Rất tốt, nhưng nếu trẫm không tin thì sao?"
"..."_ Tô Dư im lặng một chút, cuối cùng nhẹ nhàng nói _" Vậy...thần thiếp cho bệ hạ 1 cái lý do có thể tin được nhé?"
Giọng điệu của nàng chứa chút ý thương lượng trong đó. Nhìn nàng bình tĩnh như vậy, Hạ Lan Tử Hành đột nhiên có chút khẩn trương, không biết nàng muốn đưa ra loại lý do nào. Hít sau một hơi bình ổn lại tâm tình, hắn nói:" Ngươi nói đi."
" Bởi vì bệ hạ ngài không đáng để thần thiếp tín nhiệm."_ Tô Dư cố gắng kìm chế sợ hãi không ngừng nảy sinh trong lòng. Nàng biết rõ mình đang nói cái gì, câu nói này cùng với rất nhiều lời cố chọc giận hắn trước đó đều là đại bất kính. Người trước mắt này là cửu ngủ chí tôn, là đương kim thiên tử, vậy mà nàng...nói hắn không đáng để tín nhiệm.
Hạ Lan Tử Hành trầm xuống, ngón tay gõ vào chỗ vết thương được băng bó, cười lớn hỏi nàng:" Vì sao?"
" Bệ hạ còn hỏi thần thiếp vì sao?"_ Tô Dư khẽ cười đầy khinh miệt _" Hai năm trước, thần thiếp bị bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu vũ nhục, bệ hạ cho là nói quên là có thể quên sao? Năm đó thần thiếp cực kỳ tin bệ hạ, chính bệ hạ đã làm cho thần thiếp cực kỳ thất vọng."
Ý cười của Tô Dư vẫn không hề suy giảm. Hạ Lan Tử Hành nghe vậy liền không nói lời nào, tuy từ trước hắn đã biết Tô Dư oán hắn, cũng đã từng vô tình nghe Tô Dư nói sẽ không tín nhiệm hắn nữa, nhưng hôm nay thật sự là lần đầu tiên Tô Dư ở trước mặt hắn thẳng thắn bộc lộ hận ý của nàng.
Cứ mạc danh kỳ diệu như vậy mà việc nàng trở mặt không giải thích, đã chuyển thành lỗi của hắn.
Trầm mặc một chút, Hạ Lan Tử Hành nhẹ "A" một tiếng, nói:" Cho nên vài ngày trước...ngươi đổi tính...đều là giả sao?"
Nói đến mức này, hắn đương nhiên đã biết đáp án. Nhưng hắn vẫn mang giọng điệu đầy nghi vấn hỏi nàng, chỉ thấy Tô Dư cười lạnh gật đầu:" Đúng, lúc ấy là do thần thiếp động phải tâm tư không nên động, muốn mượn sủng ái của bệ hạ rửa sạch sỉ nhục trước kia. Chương Nhạc Phu Nhân cũng tốt, Giai Du Phu Nhân cũng được, thần thiếp đều vô cùng hận họ."_ Ngừng lại một chút, nàng bồi thêm một câu _" Còn có bệ hạ ngài nữa."
Tiếp đó là một khoảng trầm mặc thật lâu, giống như mọi thứ xung đột quanh đều ngưng trệ. Hạ Lan Tử Hành tất nhiên là nghe ra được nàng đang muốn tìm cái chết -- nếu là đời trước, nàng nói ra những lời này chắc chắn sẽ chuốc lấy phiền toái; nhưng đời này, dù người khác nói ra những lời này cũng chưa chắc sẽ bị phiền toái.
Nên đời này dù nàng hết lần này đến lần khác ngồi ở trước mặt hắn nói những lời như vậy, hắn nửa điểm phát hỏa cũng không có.
" Vậy nếu trẫm chết thì sao?"_ Hoàng đế đột nhiên mở miệng.
Tô Dư ngẩn ra, nhất thời cho là mình nghe nhầm. Nhưng hoàng đế lại bình tĩnh chống lại ánh mắt của nàng, thanh âm tăng thêm chút lực hỏi nàng một lần nữa:" Nếu trẫm chết thì sao?"
Lúc hồn lìa khỏi xác, hắn đã từng kinh ngạc nhìn thấy Tô Dư thương tâm. Về tình về lý, cả hậu cung này người không nên thương tâm nhất chính là nàng. Một người trượng phu tuyệt đối không bao giờ đối tốt với nàng chết đi, với nàng mà nói chỉ có thể là chuyện tốt. Bởi mặc dù hắn không đối tốt với nàng, nhưng vào thời điểm đó nàng đang giữ chức Quý Tần, nên chỉ cần hắn chết đi nàng nhất định sẽ được phong làm Thái phi.
Đối với nàng đó phải là việc tốt mới đúng.
Nhưng nàng lại vô cùng thương tâm, thậm chí còn đi theo hắn.
Hạ Lan Tử Hành không thể hiểu được phần tình cảm này của nàng, nhưng hắn biết, phần tình cảm này không thể đột nhiên xuất hiện sau khi hắn chết được, chỉ có thể là đã có từ trước mà thôi.
" Nếu trẫm chết thì sao?"_ Hắn ngưng mắt nhìn nàng, mang theo vài phần tự định giá hỏi lại lần nữa, còn bồi thêm một câu _" Ngươi sẽ thương tâm chứ?"
" Ta..."_ Tô Dư kinh sợ. Cảm thấy kinh hãi trước câu hỏi này của hoàng đế, đồng thời cũng có chút kinh hãi khi phát hiện trong lòng mình không hề có đáp án cho câu hỏi này.
" Giả như vậy...ngươi bây giờ có thể đừng tránh trẫm được không?"_ Mang một chút khẩu khí dò hỏi, giọng nói hoàng đế tràn đầy bất đắc dĩ, mỉm cười một cái_"Trẫm thật sự chỉ muốn.. đối tốt với ngươi."
Cho nên không cần phải tránh, hắn thật sự không biết đời này mình sẽ sống được bao lâu, có thể sống bình thường như thời trẻ ở đời trước hay không. Nếu như không, hắn thật sự không còn nhiều thời gian để đền bù cho nàng nữa.
Thần sắc Tô Dư nhất thời khó phân biệt. Gần đây nàng có chút cảm giác kỳ quái, tỷ như...thời điểm tâm tình của nàng tốt, tâm tình của hoàng đế sẽ tốt hơn nàng; bây giờ lại càng... nàng phản ứng khác thường, hoàng đế so với nàng càng phản ứng khác thường hơn.
Có hoàng đế nào đang sống yên bình bỗng hỏi tần phi của mình nếu như mình chết thì làm thế nào không? Hắn rõ ràng vừa mới lên ngôi không lâu mà...
_______________________________________
Cuộc nói chuyện trong Huy Thịnh điện này cũng không thể nói là tan rã trong không vui nhưng cũng không thể nói là khoái trái được, Tô Dư buồn bã trở về cung của mình, qua nửa canh giờ sau thì Chiết Chi về tới, cho lui hết cung nhân rồi hơi lo lắng hỏi nàng:" Nương nương làm sao vậy? Vừa rồi bệ hạ nói với nô tỳ...nói nương nương ngài..."
Nàng không ngừng do dự nhìn Tô Dư, Tô Dư liền cười lạnh hỏi nàng:"Nói với ngươi? Hắn nói gì với ngươi?"
" Ước chừng là...muốn nô tỳ khuyên nhủ nương nương."_ Chiết Chi cắn cắn môi, cúi đầu nói _" Nô tỳ xem bộ dáng của bệ hạ...là thật sự lo lắng."
Tô Dư không nói gì, chốc lát sau liền thở dài:" Kệ đi, ngươi cũng không cần khuyên. Ta đáng lẽ từ lúc mới bắt đầu không nên động đến ý nghĩ tranh sủng này -- hôm nay ta động tâm tư này, phụ thân cũng sẽ động tâm tư; nhưng ta có thể thua được, Tô gia thì không thể."
Từ chối dứt khoát như vậy, Chiết Chi chỉ đành "Dạ" một câu đáp ứng, rồi khom ngươi cáo lui.
_______________________________________
Kết thúc tháng giêng, ngày tuyển tú càng ngày càng gần. Đại Yến ba năm mới tổ chức một lần, lần này chính là lần đầu tiên của năm Kiến Dương, cũng là lần đầu tiên Hạ Lan Tử Hành tuyển chọn phi tử.
Thời điểm danh sách cùng những bức họa được mang vào Thành Thư điện, hoàng đế đang buồn bực xem mật báo cấm quân Đô Úy phủ gửi về, Từ U phải bẩm đến hai lần " Bệ hạ, danh sách tuyển tú đã được mang đến", hoàng đế mới trả lời hắn một câu "Đặt đi."
Mắt thấy hoàng đế tạm thời không có ý xem xét, Từ U liền phất tay cho người của Thượng Nghi cục lui ra. Hoàng đế vẫn tiếp tục suy tư nhìn mật báo, chốc lát, lấy bút khoanh tròn vài cái tên, hạ chỉ "Nhanh chóng triệu về Cẩm Đô". Đặt bút xuống, hoàng đế trả mật báo lại cho người vừa trình lên, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn, liền không nhịn được nở 1 nụ cười: "Tô Triệt? Ngược lại không có chú ý ngươi đang ở đây."
Tô Triệt một hồi oán thầm, từ lúc vào điện hắn liền cảm giác hoàng đế trong lòng không ổn, hên mà lúc xem mật báo, vẻ mặt mới từ từ nghiêm túc lại, hắn thấy vậy cũng không nói gì thêm.
Lại không ngờ bản thân đứng chờ bên cạnh cả nửa ngày, hoàng đế lúc này mới ý thức được bên cạnh mình có người.
Tô Triệt nghiêm nghị nói:" Dạ" rồi hành lễ cáo lui, hoàng đế lúc này mới nhớ đến vừa rồi hình như Từ U có nói gì đó, vừa liếc mắt nhìn liền thấy một chồng sách thật dầy cùng một rương chứa đầy những bức họa thì không nhịn được nhíu mày:" Đây là cái gì?"
" Đây là danh sách những người tham gia tuyển tú cùng với bức họa của họ."_ Từ U cung kính trả lời. Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, đưa tay lấy một quyển tấu chương trước mặt, hoàn toàn không có ý tứ muốn xem, thuận miệng nói một câu:"Đi nói với Lễ bộ, không chọn."
... Hả?
Các cung nhân trong điện đều cả kinh, đến cả Tô Triệt sắp bước ra khỏi cửa điện cũng không tránh khỏi sửng sốt. Từ U lắp bắp:" Bệ hạ...ngài..."
Hoàng đế suy nghĩ một chút, thản nhiên nói:" Đối đầu với kẻ địch mạnh, làm sao có tâm tư chọn phi được."
Đây rõ ràng là tìm cớ mà...
Từ U thật sự muốn trừng hoàng đế một cái. Cho dù là ai cũng biết tuy lần này khó tránh khỏi việc động binh đao với Cận Nghiêng, nhưng đây cũng không thể nói là việc lớn được, ước chừng cũng không cần tốn quá nhiều sức lực là có thể bình loạn cuộc chiến này rồi.
Đánh giá thần sắc của hoàng đế, Từ U bình tĩnh nói một câu:" Bệ hạ, vậy thì sau khi chiến thắng, ngài cũng phải chọn thôi...Ngài không phải là vì......"_ Lúc ánh mắt quét qua Tô Triệt đang đứng cách đó không xa, lời nói của hắn liền dừng lại, cố nén âm thanh nói _" Vì vị kia.."
Nghe vào thì thật hoang đường, nhưng hắn nhất thời không tìm ra được lý do khác. Không ngờ hoàng đế nghe vậy liền thở dài, không nói gì cả.
_______________________________________
Tô Triệt lấy lại tinh thần, tiếp tục đi ra ngoài. Từ U lúc này mới khuyên nhủ:" Bệ hạ, cho dù trong tâm khảm (***) của ngài là Tiệp Dư nương nương, cũng không thể phá vỡ quy củ được. Lùi việc tuyển tú cũng còn thôi, nhưng ngay cả lần đầu tuyển tú ngài cũng không chọn, ngài đây không phải là muốn chờ các đại thần cử hặc ngài sao... Còn nữa..."_ Từ U dừng lại một chút, nói tiếp _" Ngài cũng biết trong hậu cung này người không chịu được Tô Tiệp Dư nhất là ai, nếu thiếu tần phi, thì ngài phải vì giữ thể diện của hai nhà mà đến thăm hai vị Phu Nhân kia nhiều hơn một chút; nhưng nếu nhiều tần phi hơn, thì ngài không muốn đến cũng không sao..."
(***) Tâm khảm: cái lỗ của trái tim, chỉ nơi sâu kín trong lòng
Hạ Lan Tử Hành tất nhiên hiểu Từ U là thật lòng khuyên nhủ hắn, cũng hiểu nếu không tuyển tú cũng không thích hợp -- mà dù có qua được lần này, thì lần sau cái lý do "hậu cung tràn đầy" cũng sẽ luôn được nói đến đầu tiên, huống hồ bây giờ hắn còn chưa thể bỏ qua được bốn chữ này.
Hơn nữa gần đây hắn vì muốn đối tốt với Tô Dư đã gây nên không ít chuyện, nên lần này đừng nói là hắn quả thực vì Tô Dư mà không muốn chọn phi -- cho dù không phải, cũng khó tránh khỏi có kẻ dụng tâm mà đổ việc này lên đầu nàng, cố ý gây nên dư luận.
Bận tâm triều đình cũng tốt, bận tâm Tô gia cũng được, tóm lại vì Tô Dư, hắn không thể để lộ ra nửa điểm "chuyên sủng".
Bởi dù có qua bao nhiêu triều đại, thì hứng thú "bên cạnh thanh quân" của các vị trung thần luôn không giảm.
Tinh tế đánh giá, hoàng đế chợt cười một tiếng, nhàn nhã nói:" Muốn chọn thì cứ chọn đi, giao việc này cho Nhàn Phi, người ngoài không cần nhúng tay vào."_ Nhạt liếc nhanh chồng danh sách kia, nói tiếp _" Thời gian trước Giai Du Phu Nhân xử lý việc cung yến năm mới đã vô cùng mệt nhọc rồi, lần này cho nàng nghỉ ngơi đi; còn Chương Nhạc Phu Nhân..."_ Hoàng đế cười nhẹ _" Cho nàng xử lý lễ sắc phong của A Dư."
Hắn cũng không tin chuyện sắp xếp Lục Nhuận Nghi đến Khinh Lê cung không phải là ý của Diệp Cảnh Thu. Nếu nàng đã cảm thấy nếu Lục Nhuận Nghi xảy ra chuyện gì thì người không thể thoát tội đầu tiên chính là Tô Dư, vậy thì lễ sắc phong này của Tô Dư có cái gì không ổn, tự nhiên đó cũng là sai lầm của Diệp Cảnh Thu nàng.
Diệp Cảnh Thu không ngốc, tự sẽ hiểu được ý của hoàng đế.
Từ U hiểu ý đáp ứng, hoàng đế suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:" Đi gọi Tô Triệt trở lại, trẫm có chuyện muốn hỏi hắn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.