Chương trước
Chương sau
Nhận được tin tức, Tiêu Thác cũng không kìm được vui mừng, hoàn toàn đã quên vừa rồi cùng Triệu Mặc Tiên cãi nhau một trận, hắn lập tức trở về chuẩn bị điều binh tiến vào Lãng Châu. Dù sao điều kiện của Phó Hoài là không cho phép ngoại tộc xâm lấn, hắn chỉ cần nhanh chóng ổn định Thổ Dục Hồn cùng Khương Tộc, về sau việc lớn đạt thành, muốn gì mà chẳng được.
Triệu Mặc Tiên không nén được hãnh diện, mắt nhìn Âu Dương Hoa, hỏi: "Tiên sinh ngài xem, trẫm phán đoán còn kém sao?"
Âu Dương Hoa thái độ vẫn nhàn nhạt, chắp tay nói: "Bệ hạ thánh minh, là thần quá lo lắng, thần đi trước cùng Tiêu tướng quân bàn bạc chuyện điều binh." Sau khi rời đi, thần sắc hắn mang theo tia phức tạp, nguyên bản hắn cho rằng thực lực hai bên ngang nhau, tỷ muội Triệu gia sẽ còn trường kỳ tranh đấu, từ từ giãy chết, Triệu thị hoàng tộc ngày sụp đổ không còn xa nữa, nhưng xem ra trận chiến này liền hạ màn rồi, thật sự là có chút mất hứng.
Quân Tây Nam một mực mai phục ở ngoại thành Lãng Châu đột nhiên ồ ạt đánh vào cửa đông, cùng Phó Hoài nội ứng ngoại hợp, bất quá trong một ngày, thành Lãng Châu hoàn toàn bị quân Tây Nam chiếm lĩnh, binh lính trong thành tử thương vô số, còn lại ba nghìn thủ vệ quân bất đắc dĩ quy hàng, Lãng Châu sương khói nổi lên bốn phía, hầu như một mảnh hoang tàn.
Triệu Mặc Tiên cùng Tiêu Thác trên đường mang quân đội tiến về Lãng Châu, trong lòng còn có chút khó tin, dù sao đây cơ hồ là trong vòng nửa tháng, thế cục liền hoàn toàn thay đổi. Hôm nay Tây Nam Vương phủ đã đứng về phe nàng, Lãng Châu, Giang Đô, Trường Sa, một nửa giang sơn đều ở trong tay nàng rồi. Sau đó chỉ cần làm yên lòng Phó Hoài, lại mượn tay Thổ Dục Hồn tiêu hao quân đội triều đình, ngày chiếm được kinh thành không còn xa nữa!
Vừa rồi Phó Hoài phái người đến mật báo càng khiến cho Triệu Mặc Tiên hưng phấn không thôi, một đôi mắt phượng sắc bén ác liệt liền sáng rực, bốc cháy lên ngọn lửa đầy sát khí, hoàng muội vậy mà đã bị Phó Hoài giam giữ!
Trong thư Phó Hoài nói rõ: Tuy Triệu Tử Nghiễn công phu cực kỳ cao, xưa nay không người có thể đến gần, nhưng hai chân vô pháp hành tẩu, cũng không thể đào thoát. Chẳng qua là Triệu Tử Nghiễn tốt xấu là người trong hoàng thất, Phó Hoài thân là thần tử dĩ nhiên không có quyền xử trí, bởi vậy chỉ có thể chờ đợi Triệu Mặc Tiên đến định đoạt! Đồng thời hắn lập tức xuất binh đánh Giang Lăng, trước khi viện quân triều đình đến kịp liền phải công hạ Giang Lăng phủ, vì vậy mời Tiêu Tướng quân lãnh binh nhanh chóng tiếp quản Lãng Châu.
Nếu là trước đây Triệu Mặc Tiên còn có thể suy xét có hay không có vấn đề, giờ phút này nghe nói Triệu Tử Nghiễn bị nhốt, con mắt đều đỏ, hoàng muội chính là nguyên nhân khiến nàng cả đời bị thua kém, bị người coi thường, lửa hận bốc lên khiến nàng nhịn không được muốn đi phát tiết, lập tức hạ lệnh cho Tiêu Thác mang theo mười vạn quân tiến vào Lãng Châu.
Ngày hôm đó Phó Hoài tự mình mở cửa thành nghênh đón Triệu Mặc Tiên. Triệu Mặc Tiên ngồi trên lưng ngựa, nhìn xem giờ phút này ngoài cửa thành bốn phía hoang tàn đổ nát, dưới chân dày đặc vết máu, biểu thị nơi đây vừa trải qua một trận chiến kịch liệt, trong không khí còn nồng đậm mùi máu tươi, giữa tiết trời lạnh giá thật khó mà tiêu tán được.
Phó Hoài dẫn theo mấy đội tướng sĩ cùng nhau ra cửa thành nghênh đón, tướng sĩ đi phía sau đều nhịp thẳng tắp, sau đó đồng loạt nghiêm trang quỳ xuống, thanh âm giòn vang mạnh mẽ hô: "Cung nghênh bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Trong lúc nhất thời toàn bộ năm trăm binh sĩ cùng hô to, vang tận mây xanh, cho dù là ai đều nhiệt huyết sôi trào. Triệu Mặc Tiên trong lòng kích động không thôi, cất cao giọng nói: "Chúng tướng sĩ bình thân!" Nói xong, nàng thúc mã tiến lên, lập tức tung người xuống ngựa, đỡ Phó Hoài đứng lên: "Vương gia khổ cực."
Phó Hoài cười nhạt một tiếng: "Nguyện bệ hạ nói là làm, bệ hạ mời!"
Tiến vào Lãng Châu thành, trên đường phố càng hỗn loạn tưng bừng, từng bãi máu lớn dĩ nhiên bị khí lạnh làm cho đông cứng, rải rác còn có nhà dân bốc lên khói đen, trừ đi đám binh sĩ đang hối hả thu dọn tàn cuộc, nhìn không thấy một thường dân nào, cả tòa thành hầu như đồng không nhà trống.
Phó Hoài xem đám người Triệu Mặc Tiên bốn phía dò xét, lập tức trầm giọng nói: "Trước đó Lãng Châu nổi lên lời đồn sắp bị tiến đánh, vì vậy dân chúng sớm đã kéo nhau chạy nạn, bách tính vốn là người vô tội, thần cũng không nhiều ngăn cản, hôm nay sợ là còn không được bao nhiêu người."
Triệu Mặc Tiên mơ hồ có chút không kiên nhẫn: "Triệu Tử Nghiễn ở nơi nào?"
"Đang bị canh giữ cẩn mật tại tiểu viện ở thành tây." Nói xong, Phó Hoài mắt nhìn Tiêu Thác: "Tiêu tướng quân, Tây Nam quân trong nội thành chỉ còn lưu lại một vạn người, đều đóng quân ở cửa nam, ngài có thể dẫn toàn bộ tướng sĩ trực tiếp vào thành hạ trại, lương thảo bổn vương đã để lại đầy đủ, sau khi cùng bệ hạ xử lý tốt chuyện ở Lãng Châu, bổn vương liền đi thẳng Giang Lăng, thành này sẽ giao lại cho ngài tiếp quản."
Triệu Mặc Tiên nhẹ gật đầu: "Cữu cữu đi trước hạ trại, trẫm đi chiếu cố hoàng muội."
Âu Dương Hoa vốn trước sau chưa từng lên tiếng, sau khi quét mắt nhìn một số nhà dân còn bốc khói, lông mày khẽ nhíu: "Vốn nghe danh Tây Nam Vương xưa nay hành quân đánh trận, quân pháp nghiêm minh, tuyệt không cho phép binh sĩ quấy nhiễu dân thường, càng không tổn hại nhà dân, lần này có phải phóng hỏa đã quá tay rồi?"
Phó Hoài nhướng mày, nhàn nhạt đáp: "Nguyên bản đều đã dập tắt, nhưng trước khi bệ hạ vào thành, một đám người giang hồ thân thủ cực kỳ cao minh muốn cướp đi nhiếp chính vương, bọn chúng phóng hỏa đốt đi mấy dãy nhà dân ý đồ nhiễu loạn, vừa rồi toàn quân vội vàng đi nghênh đón bệ hạ, lúc này mới có sơ sót. Phó tướng!"
"Vương gia, ti chức liền phân phó thêm binh sĩ đi xử lý."
"Người trong giang hồ?" Triệu Mặc Tiên trong lòng căng thẳng.
"Không sai, công phu bọn họ rất tốt, làm tổn thất rất nhiều binh sĩ của thần."
"Nhanh, mang trẫm đi! Hẳn là người trong Quỷ Lâu muốn cứu hoàng muội!" Triệu Mặc Tiên lên tiếng thúc giục, nàng lo lắng đêm dài lắm mộng, hoàng muội sẽ đào thoát, cũng không rãnh để ý tới Âu Dương Hoa thái độ khác lạ.
Rất nhanh Phó Hoài đã dẫn Triệu Mặc Tiên đến trước một tiểu viện, xung quanh binh sĩ đều dàn trận sẵn sàng đón quân địch, trên bờ tường, mái nhà đều sắp xếp mấy đội cung thủ, tiễn đã giương sẵn hướng vào sân nhỏ.
Phó Hoài có chút khoác tay, nguyên bản đám binh sĩ đang vây kín liền tách ra, chừa ở giữa một lối đi. Phó Hoài quay đầu hướng Triệu Mặc Tiên nói: " Bệ hạ ý như thế nào, là giết hay là..."
Triệu Mặc Tiên thu lại vẻ nôn nóng, trong mắt u ám giống như ngưng trệ, bước thêm mấy bước liền dừng lại. Mấy người Tề Thịnh cẩn thận từng li từng tí hộ bên người Triệu Mặc Tiên, cực kỳ cảnh giác.
"Cửu hoàng muội, đã lâu không gặp. Ta còn tưởng rằng ngày này phải chờ thật lâu."
Người bên trong hít thở có chút rối loạn, lập tức tiếng nói hơi có vẻ khàn khàn truyền ra: "Hoàng tỷ, chính xác tỷ muội ta đã lâu không gặp, xem ra đại lễ mà vương gia đưa đến cho muội thật sự quá lớn."
Triệu Mặc Tiên cười nhạo một tiếng: "Muội tự gây nghiệt không thể sống, nếu không phải là muội hoang đường vô đạo, ta làm sao có được cơ hội này!"
"Khục.. khục.., tỷ đã quên, mẫu phi tỷ còn trong tay muội? Hoàng tỷ là muốn chôn cùng mẫu phi sao?" Triệu Tử Nghiễn ho khan vài tiếng, trong thanh âm tràn đầy mệt mỏi.
"Muội!" Triệu Mặc Tiên trong lòng kịch liệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta vốn đã sớm biết được, mẫu phi ta rơi vào tay muội, muội làm sao sẽ chừa mạng cho người, muội chớ cho rằng ta sẽ tin."
Triệu Tử Nghiễn mỉm cười, trầm mặc thật lâu, nàng mới chậm rãi nói: "Kỳ thật muội đến giờ vẫn không rõ, phụ hoàng như thế nuông chiều tỷ, chỉ cần tỷ an phận thủ thường, ngôi vị hoàng đế sớm muộn sẽ là của tỷ, tội gì tỷ phải hạ độc người. Người mặc dù không phải phụ thân tốt, nhưng đối với tỷ hết lòng thương yêu nâng đỡ...."
"Hết lòng thương yêu nâng đỡ? A Nghiễn ơi A Nghiễn, muội giả ngốc hay thật sự không biết, phụ hoàng đến cùng đối tốt với ai, muội còn không rõ ràng sao? Phụ hoàng đau cho đến giờ cũng không phải ta, nếu phụ hoàng thật thương yêu ta, nhiều năm như vậy người vì sao một mực không lập ta làm thái tử! Hắn bất quá chỉ là một tên hôn quân vô đạo ngu si, vừa đáng thương vừa buồn cười, luôn tự cho bản thân thâm tình, rốt cuộc cái gì cũng không hiểu được!"
Triệu Tử Nghiễn thoáng giật mình, Triệu Mặc Tiên lại cười châm chọc: "Năm đó mẫu phi muội còn sống, phụ hoàng chưa từng nhìn đến mẫu tử ta, ta cũng chưa từng chân chính được sủng qua. Hết thảy phụ hoàng đều dành cho muội, người mỗi lần ôm muội đều là cưng chiều ấm áp, còn đối với ta chỉ nói mấy câu cho có lệ, sắc mặt nghiêm nghị, cũng không thèm quan tâm đến ta....Hừ, muội khi đó còn quá nhỏ, làm sao hiểu được ta đã thống khổ như thế nào? Đáng tiếc, cho dù hắn nhiều năm bị mẫu phi ta lừa gạt, cuối cùng vẫn muốn đem giang sơn này để lại cho muội! Hắn nghĩ như vậy có thể bù đắp cho muội, còn ta thì sao, hắn đã từng làm gì để bù đắp cho ta? Hắn cuối cùng chết đi cũng không một người thân nào thương tiếc, thâm tình đều bị hủy diệt! Quả thật là hài hước!"
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt phức tạp, nhưng lại không biết nên nói cái gì, phụ hoàng cả đời thật quá đáng thương, vì ngôi vị mà huynh đệ tương tàn không còn một ai, cũng vì ngôi vị, bị hoàng nữ của mình độc chết, các hoàng tử thì muốn giết cha soán ngôi, thậm chí người bên gối cũng lòng muông dạ thú.
Nàng ánh mắt xa xăm, nhìn sắc trời một chút, thanh âm mang theo tia thương tiếc: "Đều sắp kết thúc rồi."
Âu Dương Hoa một mực cúi đầu nghe hai nàng đối thoại, lúc này đột nhiên nhíu mày, ánh mắt dò xét nhìn bốn phía, lại trông thấy Phó Hoài âm thầm gật đầu với phó tướng bên người, trong lòng luôn cảm thấy không thích hợp. Lập tức hắn nhỏ giọng nói: "Thần có chút không khỏe, xin phép lui xuống trước, bệ hạ bảo trọng." Hắn tâm tư vừa chuyển, liền ẩn ẩn đoán được chuyện gì rồi, Triệu Tử Nghiễn quả nhiên khiến hắn mở rộng tầm mắt! Hắn còn đánh giá thấp nàng, chỉ là đã quá muộn để cứu Triệu Mặc Tiên. Dù sao hắn bất quá là đến xem náo nhiệt, tỷ muội Triệu gia ai ngã xuống, hắn cũng không mấy quan tâm.
Thấy Âu Dương Hoa gấp gút rời đi, Phó Hoài liền ra hiệu cho ảnh vệ bám theo, trong lòng âm thầm tính toán canh giờ, đại quân của Tiêu Thác hẳn là đã hạ trại xong rồi.
"Hừ, nên kết thúc rồi! Hoàng muội, ta đời này hối hận nhất là đã nghe lời mẫu phi, giữ mạng lại cho muội, nhưng hôm nay kết thúc ở đây cũng không muộn. Muội đừng oán ta, chỉ nên oán bản thân vì sao sinh ra ở đế vương gia. Đây hết thảy là số phận của chúng ta! " Nói xong, trong mắt Triệu Mặc Tiên hiện lên tia ngoan độc: "Người đâu, bắn tên!"
Thế nhưng không hề có âm thanh xé gió nào vang lên, ngay sau đó liền nghe một tiếng nổ long trời lở đất, khiến cho toàn bộ tiểu viện đều rung chuyển, xa xa ánh lửa sáng rực cả một góc trời, khói thuốc súng bốc lên bốn phía! Triệu Mặc Tiên biến sắc, lập tức đáy lòng phát lạnh, đó là hỏa dược! Một tràng tiếng nổ đì đùng nối tiếp nhau không ngừng, khói đen cuồn cuộn giống như một miệng thú khổng lồ, đem hết thảy mọi thứ nuốt chửng hầu như không còn, mà nơi đó chính là chỗ đại quân Tiêu Thác hạ trại!
Triệu Mặc Tiên lảo đảo một bước, nhìn xem toàn bộ cung tiễn đồng thời nhắm thẳng vào nàng, toàn bộ binh sĩ bên ngoài lập tức vây kín người của nàng, không một khe hở để thoát thân. Nàng quét mắt nhìn Phó Hoài, hắn lúc này vẻ mặt bình tĩnh lui ở bên ngoài, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xem nàng.
Bên tai vang lên tiếng xột xoạt xe lăn chuyển động, một nữ tử mặc cẩm y màu lam đẩy Triệu Tử Nghiễn từ trong viện chậm rãi đi tới, Triệu Mặc Tiên lúc này mới hiểu ra hết thảy. Nàng duỗi tay chỉ vào Triệu Tử Nghiễn, lập tức cười lên ha hả, cười không ngừng đến trên mặt nổi lên gân xanh: "Tốt, tốt, không hổ danh là hoàng muội của ta, không hổ danh là Tây Nam Vương trí dũng song toàn, diễn xuất đến trình độ xuất thần nhập quỷ, đem ta đùa giỡn ở trong lòng bàn tay!" Nàng nhìn làn khói đặc ở nơi xa, hỗn loạn tiếng kêu khóc rung trời vang đến, nàng biết hết thảy đều thật sự kết thúc rồi, mười vạn quân hôm nay liền chôn xác tại Lãng Châu!
Tề Thịnh sắc mặt tái nhợt, lập tức cùng mười mấy tên hộ vệ thủ ở bên người Triệu Mặc Tiên, gấp giọng hô: "Bệ hạ!"
Triệu Mặc Tiên nở nụ cười hồi lâu, đến cuối cùng cười mà nước mắt đều ứa ra, nàng cắn răng, nhìn chung quanh bốn phía, cao giọng nói: "Triệu Tử Nghiễn, nếu không phải mạng muội tốt, được Tây Nam Vương phủ trợ giúp, muội thắng không nổi ta đâu, hôm nay cũng đừng mơ ta sẽ thúc thủ chịu trói!" Nói xong chụp lấy thanh đao bên người một binh sĩ, thẳng hướng Triệu Tử Nghiễn bổ nhào qua. Đám người Tề Thịnh cũng liều mạng xông ra ngoài.
Phó Hoài hét to một tiếng: "Không được bắn tên, bảo vệ Nhiếp chính vương!"
Trong sân không gian nhỏ hẹp, dung nạp binh sĩ cũng không nhiều, phần lớn đều đứng ở bên ngoài. Triệu Tử Nghiễn ngồi ở trên xe lăn hành động bất tiện, nàng vừa muốn ra ứng chiến, Phó Ngôn Khanh lập tức ngăn nàng lại.
Triệu Mặc Tiên dĩ nhiên rơi vào tuyệt cảnh, Tề Thịnh biết rõ tâm tư của chủ nhân mình, liền ra hiệu cho tất cả ám vệ cùng nhau ngăn lại cổng, thề phải giết bằng được Triệu Tử Nghiễn.
Trong tuyệt vọng, đám ám vệ này càng trở nên điên cuồng, trong lúc nhất thời đã cản được đội thủ vệ quân ở bên ngoài, mà bên trong Phó Ngôn Khanh đang bị Triệu Mặc Tiên cùng Tề Thịnh vây công.
Phó Ngôn Khanh một bên chống đỡ, một bên đưa chân đẩy xe lăn của Triệu Tử Nghiễn vào trong, để tránh hai người kia đánh đến gần nàng. Cũng vì phân tâm bảo vệ nàng, Phó Ngôn Khanh suýt nữa bị đối phương đoạt mạng. Triệu Mặc Tiên cùng Tề Thịnh liên tục công kích, tình thế cực kỳ nguy hiểm, Triệu Tử Nghiễn ngực kinh hoàng, gấp giọng nói: "Khanh nhi, ta có thể ứng phó. Nàng hộ tốt chính mình!"
Một tiếng gọi Khanh nhi, để Triệu Mặc Tiên sững sờ, sau đó càng kích thích lửa giận ngút trời, nữ nhân này là Phó Ngôn Khanh! Lập tức Triệu Mặc Tiên điên cuồng tung sát chiêu vào Phó Ngôn Khanh, cũng không thèm quản tính mạng chính mình, trong mắt nàng lúc này tràn đầy tơ máu, giết không được hoàng muội, liền khiến cho muội ấy đau khổ cả đời!
Triệu Tử Nghiễn cũng bất chấp nguy hiểm, lập tức thúc giục xe lăn tiến lên, trong lòng hối hận chính mình nhất thời sơ suất phái toàn bộ ám vệ bên mình đi vây giết Tiêu Thác rồi!
Tất cả đều trong thời gian cực ngắn phát sinh, người trong sân động tác quá nhanh, hầu như chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, để mấy đội cung tiễn bên ngoài đều không dám loạn bắn, sợ trúng phải nhiếp chính vương.
Phó Hoài đột nhiên chụp lấy cung tên, ngưng thần nhắm vào, mũi tên như tia chớp xuyên thẳng qua vai Tề Thịnh, Phó Ngôn Khanh lập tức thừa cơ đạp hắn bay ra ngoài.
Triệu Mặc Tiên thấy vậy liền chuyển mũi đao, mạnh mẽ chém về phía Triệu Tử Nghiễn đang nóng vội chạy tới, Phó Hoài nhanh như chớp lần nữa không chút lưu tình buông tên, chỉ nghe vút một tiếng, Triệu Mặc Tiên thân thể trì trệ, mũi tên từ sau xuyên qua giữa lưng nàng, nàng đỏ bừng con mắt gắt gao nhìn Triệu Tử Nghiễn, lập tức hai chân quỳ xuống, ngã nhào xuống đất, co quắp vài cái liền không còn nhúc nhích.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều sững sờ, kết thúc rồi sao?
Triệu Tử Nghiễn trong lòng tất cả tư vị đều có, thẫn thờ nhìn xem thi thể Triệu Mặc Tiên, giữa hai nàng ân oán gút mắc đã kéo dài mấy chục năm, nàng hận hoàng tỷ, nhưng cũng thương tiếc tỷ ấy, tỷ muội nàng bất quá là hai con chim hoàng yến đau khổ giãy giụa trong chốn hoàng cung, từ lúc sinh ra đã định trước là đối nghịch, không cách nào vãn hồi được. Hôm nay tất cả huynh đệ tỷ muội của nàng hầu như đều đã rời đi, ngay cả địch nhân lâu năm cũng đã chết, loại cảm giác này không hề dễ chịu. Nếu không phải nàng còn có Khanh nhi bên cạnh, nàng sợ là đã cô đơn đến phát điên rồi.
Phó Ngôn Khanh đồng dạng nỗi lòng khó yên ổn, một đời trước bị Triệu Mặc Tiên đùa bỡn ở trong tay, cơn ác mộng nhiều năm qua đều không cách nào tiêu tán, nàng một mực mưu tính làm sao để nàng ta trả giá đại giới, nhưng khi có được An nhi rồi, những chuyện kia liền nhạt đi rất nhiều. Hiện tại chuyện nàng từng chấp nhất một đời rốt cuộc kết thúc, nhưng nàng trong lòng không một chút thoải mái. Nàng nhìn Triệu Tử Nghiễn thẫn thờ ngồi ở kia, trong lòng vừa thương tiếc vừa cảm thấy may mắn, nếu đời này không có An nhi, chấm dứt hết thảy nàng biết đi nơi nào.
Phát giác được Phó Ngôn Khanh nhìn mình, Triệu Tử Nghiễn cũng ngẩng đầu nhìn lại nàng ấy, đã thấy người kia khẽ nở nụ cười, một đôi mắt rực rỡ như lưu ly thoáng chốc xua tan đi mây mù trong lòng Triệu Tử Nghiễn, nàng cũng nhịn không được mỉm cười, mọi chuyện thật sự kết thúc, gút mắc cuối cùng của Khanh nhi đã có thể tiêu tán rồi.
Phó Ngôn Khanh vừa muốn bước đến bên Triệu Tử Nghiễn, lại phát hiện sắc mặt nàng ấy thay đổi, phía sau một hồi gió lạnh ập tới, ngay lập tức nàng cảm giác một vật bén nhọn đâm xuyên vào thân thể mình.
Chẳng qua nàng giờ khắc này không một chút kinh sợ, ngược lại bởi vì cử động của Triệu Tử Nghiễn mà vui mừng không thôi, bởi vì, nàng ấy đứng lên! Tuy là trong chớp mắt, Triệu Tử Nghiễn đã bay tới ôm lấy nàng, nhưng chính xác là nàng ấy vừa đứng lên.
Triệu Tử Nghiễn ôm Phó Ngôn Khanh ngã ở một bên, mà Triệu Mặc Tiên đang nằm dưới đất có chút ngóc đầu lên, ánh mắt oán độc nhìn các nàng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, lúc này mới triệt để gục xuống im hơi lặng tiếng.
Phó Ngôn Khanh tâm tình vô cùng kích động, nàng còn chưa bình tĩnh lại, bên tai thanh âm hỗn loạn đồng thời vọt tới, là tiếng phụ vương nàng kinh hãi gọi, còn có thanh âm run rẩy của An nhi. Người nọ gắt gao ôm nàng vào trong lòng, tay đặt ở sau lưng nàng có chút nâng lên, tựa hồ muốn nhìn xem thương tích của nàng.
Ám khí kia xuyên vào lưng rất đau đấy, trên mặt đất rất nhanh tràn đầy vết máu, thế nhưng Phó Ngôn Khanh lại bật cười, giọng nói thấp nhẹ thoải mái: "An nhi, nàng vừa rồi đứng lên!"
- ---------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.