Triệu Tử Nghiễn bị Phó Ngôn Khanh khóc đến trong lòng thấy đau, không lo được cái khác, đem người gắt gao ôm vào trong ngực. Nàng con mắt có chút đỏ lên, nàng lại đã quên, Khanh nhi tâm tư quá nặng, lúc trước nàng ấy không chịu mang ơn của nàng, chính là vì sợ ngày sau trả không nổi. Cả một đời trước mang gánh nặng bi thương, hận người hận mình, thật vất vả từng chút buông xuống, nhưng giờ đây bởi vì nàng mà lần nữa đeo mang.
Nàng hôn lên vệt nước mắt mặn đắng kia, nhỏ giọng nói: "Ở kiếp trước cũng không phải nàng sai vì tin tưởng Triệu Mặc Tiên, là tỷ ấy sai vì đã phụ nàng. Mà nàng nói sai vì bỏ mặc ta, lại càng không phải. Nếu nàng sai, ta bảy tuổi đã chết tại Thái Dịch trì, nếu nàng sai, ta sáu năm kia liền sẽ không vui vẻ như vậy, nếu nàng sai, ta cả đời đều không gặp được ái nhân, chỉ có thể sống giãy giụa bên trong địa ngục. Nàng luôn cảm thấy ta vì nàng trả giá quá nhiều, nhưng nếu không có nàng, Triệu Tử Nghiễn chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong cô đơn lạnh lẽo, không có được nửa phần ấm áp. Nếu nàng sai, sẽ không có người quan tâm ta, cũng không có ai yêu ta, nàng đau lòng vì ta chịu quá nhiều khổ, vậy nàng cam lòng để ta tiếp tục sống như thế sao?"
Phó Ngôn Khanh chỉ cảm thấy một lòng đau nhức khó nhịn, cả cuộc đời trước An nhi đều sống trong tối tăm phiền muộn, tựa hồ chưa bao giờ cười qua, chính vì không có mình. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-khanh-tam-pho-nghien/1422129/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.