Thấy đệ đệ nhà mình nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Nghiễn, Phó Ngôn Khanh mày nhíu lại, ho nhẹ một tiếng: "A Húc." Phó Ngôn Húc lấy lại tinh thần, ngại ngùng mà nhìn nhìn Phó Ngôn Khanh, tranh thủ thời gian thu lại mắt, đoan chính quy củ mà ngồi xuống. Triệu Tử Nghiễn cũng không để tâm hắn thất lễ, nhẹ giọng nói: "Ngôn Húc một đường bôn ba, ngựa xe mệt nhọc, ta đã phân phó người chuẩn bị giúp ngươi đón gió tẩy trần, sau đó ngươi lại cùng A tỷ hảo hảo tụ họp, có được không?" Phó Ngôn Húc vẫn có chút thụ sủng nhược kinh, vội mở miệng nói: "Cảm tạ quân... Tử Nghiễn tỷ tỷ." Đợi đến lúc có người đến dẫn Phó Ngôn Húc đi trước tắm gội thay y phục, Triệu Tử Nghiễn mới lắc đầu cười khẽ một tiếng. Phó Ngôn Khanh liếc nàng một cái: "Làm cái gì cười, A đệ ta rất buồn cười sao?" Triệu Tử Nghiễn vô tội nhìn nàng: "Cũng không có, A đệ nàng thật biết điều, rất nghe lời A tỷ của hắn." Phó Ngôn Khanh cũng nở nụ cười, cúi người sờ lên mặt nàng: "An nhi cũng vậy rất nghe Khanh nhi tỷ tỷ, thật biết điều." Triệu Tử Nghiễn mặt hơi đỏ lên, mất tự nhiên nói: "Không cho phép nàng nhắc lại Khanh nhi tỷ... Tỷ, ta mới không cần làm muội muội của nàng." Phó Ngôn Khanh nhịn cười, khiêu mi nói: "Không làm muội muội ta, vậy nàng dụ dỗ A đệ gọi nàng tỷ tỷ làm gì?" Triệu Tử Nghiễn mi mắt cong cong, vòng tay ôm cổ nàng, tới gần nói: "Nàng là tức phụ của ta, xác thực đệ ấy không nên gọi ta tỷ tỷ, nên gọi tỷ phu mới phải." Lần này đến phiên Phó Ngôn Khanh đỏ mặt, nàng ánh mắt trôi nổi, cuối cùng ra vẻ bình tĩnh nói: "Cái gì tỷ phu, nên gọi A tẩu." Triệu Tử Nghiễn cười ra tiếng, dán nàng lung tung cọ sát, vui vẻ nói: "Chúng ta đều thua lỗ, đều thua lỗ." Phó Ngôn Khanh ôm nàng, cũng nhịn không được bật cười. Thẳng đến ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Phó Ngôn Khanh mới buông ra Triệu Tử Nghiễn, hai người thu cười, nhìn Tào Lưu Cẩm bưng trà đưa tới. Triệu Tử Nghiễn thấy thế ôn hòa nói: "Lưu Cẩm cô nương, những chuyện này để hạ nhân làm là được rồi, cô không cần như vậy." Tào Lưu Cẩm cúi người thi lễ, lắc đầu nói: "Dân nữ chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không làm quá nhiều, nghe nói tiểu vương gia đến, dân nữ sợ trà nước không đủ, mới đem đến thêm một chút. Dân nữ ở tại nơi này, cũng không thể không làm gì, huống hồ quân thượng đại ân nguyện cho dân nữ cơ hội thay phụ thân giải oan báo thù, Lưu Cẩm làm những chuyện này cũng là nên làm." Triệu Tử Nghiễn trầm mặc một chút, nhẹ gật đầu: "Ở nơi này cũng không cần quá câu thúc, cô muốn như thế nào cũng có thể đấy." Tào Lưu Cẩm ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Nghiễn, vẻ mặt tràn đầy cảm kích: "Tạ ơn quân thượng!" Tào lưu Cẩm lớn lên không tệ, xem như là một mỹ nhân, giờ phút này vành mắt đỏ ửng lại cố gắng áp chế, vui vẻ cảm kích nhìn Triệu Tử Nghiễn, một đôi mắt thủy nhuận lưu chuyển, thật sự khiến người thương yêu. "Không việc gì, cô lui xuống trước đi." Triệu Tử Nghiễn cũng không nhiều lắm phản ứng, như trước ôn hòa không dao động nói. Tào Lưu Cẩm cũng không nhiều lưu lại, rất nhanh liền lui xuống. Phó Ngôn Khanh nhìn xem bóng lưng của nàng, ánh mắt có chút suy tư, nhưng như cũ không nói một lời. Quay đầu nhìn Triệu Tử Nghiễn, nàng cũng hơi gật đầu, Tào Lưu Cẩm biết rõ người đến là tiểu vương gia sao? Cùng hai tỷ đệ Phó Ngôn Khanh dùng cơm xong, vì không quấy rầy hai người ôn chuyện, Triệu Tử Nghiễn chu đáo trở về thư phòng xử lý chính vụ. Phó Ngôn Húc thấy chỉ còn lại mình và A tỷ, cũng không cố gắng tỏ ra nghiêm trang ổn trọng nữa, hiển nhiên vẫn là một đứa trẻ, càng không ngừng hỏi A tỷ tình hình gần đây, quấn quít đến lợi hại. Phó Ngôn Khanh gõ đầu của hắn: "Vừa rồi nghiêm chỉnh đến như vậy, bây giờ liền bị đánh về nguyên hình rồi?" Phó Ngôn Húc sờ lên đầu, ủy khuất nói: "Nơi này chỉ có A tỷ a." Đối cái đứa trẻ này, nàng cũng không biết làm sao, cả cuộc đời trước không có bảo hộ tốt đệ ấy, khiến cho Phó Ngôn Khanh áy náy rất nhiều, kiếp này tuy rằng quản nghiêm, nhưng lại thực sự yêu thương đệ ấy, mà đứa trẻ này cũng không phụ kỳ vọng của mình, vừa ngoan vừa biết nghe lời, lại dưỡng thành tính cách ổn trọng, cũng không biết là tốt hay xấu. "Phụ vương bên kia tình huống như thế nào, còn có dị thường gì?" Phó Ngôn Húc nói tới chính sự lập tức nghiêm túc: "Phụ vương nói, lần này Tiêu Thác hành quân bày trận rất khác so với lúc trước, xem tình hình có cao nhân chỉ điểm cho hắn, bằng không dựa vào tính cách Tiêu Thác, hắn làm sao có thể giữ được bình tĩnh." Phó Ngôn Khanh thoáng nhíu mày: "Tiêu Thác có thể từ Thục Trung toàn thân rút lui tỷ đã cảm thấy kỳ quái, hắn tuy là tướng tài, nhưng không có khả năng thoát được vòng vây của phụ vương, vấn đề này càng ngày càng phức tạp." Nói xong, Phó Ngôn Khanh không khỏi hỏi: "A Húc, lần này đệ tới Giang Lăng phủ, còn có người biết được?" Phó Ngôn Húc sững sờ, lập tức lắc đầu: "Đệ không ngốc, tự nhiên là nghiêm cẩn giữ bí mật, chỉ có phụ vương biết rõ, đệ còn cải trang thành binh lính Giang Lăng phủ mà đến, cũng chỉ đến khi gặp nhiếp chính vương mới bại lộ thân phận." Phó Ngôn Khanh con mắt híp lại, ôn thanh nói: "Giang Lăng phủ cũng không yên ổn, mấy ngày nay không nên chạy loạn, liền chờ ở trong phủ, dù cho muốn đi ra ngoài, cũng phải báo cho tỷ biết, hiểu không?" "Ân, đệ hiểu được." Hai tỷ đệ tán gẫu hồi lâu, đợi đến lúc lấy lại tinh thần sắc trời đều tối, nhìn nhìn canh giờ, đã không còn sớm, Phó Ngôn Khanh vỗ vỗ vai của hắn: "Đi đường mệt nhọc như vậy, nên nghỉ ngơi thật tốt, A tỷ về phòng trước, ở nơi này cũng không cần che giấu thân phận, có biết không?" "Ân, đệ tiễn A tỷ." Phó Ngôn Húc sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu, đứng lên muốn tiễn nàng. Phó Ngôn Khanh cười cười: "Lại không xa, đệ trước nghỉ ngơi đi." Tuy nói không theo tiễn, nhưng Phó Ngôn Húc vẫn nhìn Phó Ngôn Khanh rời khỏi, mắt thấy A tỷ đi đến hành lang bên kia, lại phát hiện có người ngồi ở đó, tựa hồ đang chờ A tỷ. Cảnh ban đêm ánh trăng mờ ảo, Phó Ngôn Khanh cúi người thấp giọng nói chuyện, động tác dịu dàng thân mật, sau đó phụ giúp người trực tiếp rời đi. Phó Ngôn Húc thấy cũng vậy kịp phản ứng, người nọ là Tử Nghiễn tỷ tỷ. Hắn nhíu mày, đã trễ như vậy, Nhiếp chính vương rõ ràng tại đó chờ A tỷ, hai người cùng nhau trở về, xem tình hình, hai người quả thực thân mật hơi quá, cảm tình cho dù tốt, cũng không đến mức muộn rồi vẫn đợi đối phương trở về mới đi ngủ. Nghĩ đến lúc trước hắn hỏi A tỷ, hôm nay Tây Nam Vương phủ lần nữa cầm quyền, Nhiếp chính vương ngày sau có thể hay không cùng tiên đế một loại nghi kỵ bọn hắn, A tỷ cười khẽ, chỉ đáp lại hai chữ, sẽ không. Tuy rằng bình thản, nhưng lại mang theo muôn phần tín nhiệm cùng chắc chắc. Từ xưa lòng dạ đế vương không ai lường được, hôm nay Nhiếp chính vương đã là người chấp chưởng thiên hạ, A tỷ làm sao chắc chắn nàng sẽ không như vậy? Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Phó Ngôn Húc một mực âm thầm quan sát cử động của A tỷ cùng nhiếp chính vương, càng xem càng không thích hợp, hắn mặc dù nói không ra, nhưng đã cảm thấy rất không bình thường. Thẳng đến một lần hắn đi tìm A tỷ, lại trông thấy A tỷ bị nhiếp chính vương ôm vào trong ngực, kia chính là người mấy ngày nay hắn gọi là Tử Nghiễn tỷ tỷ, vậy mà không chút kiêng nể gì hôn A tỷ của hắn! A tỷ xưa nay tính tình lạnh nhạt lại hiếm khi cười, giờ phút này mặt mũi tràn đầy đỏ ửng, không chút nào phản kháng, để nàng khinh bạc! Phó Ngôn Húc đầu đột nhiên sung huyết, con mắt cũng bắt đầu đỏ lên, hai tay nắm đến chặt chẽ, trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, chẳng lẽ... Chẳng lẽ là vì Tây Nam Vương phủ, A tỷ lại... Lại nương thân cho một... nữ nhân phế đi hai chân! Phó Ngôn Húc vô pháp nhận thức loại tình cảm này, trước đây ở Đại Lý hắn cũng tình cờ biết được loại chuyện như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ chuyện đó lại xảy ra trên người A tỷ hắn yêu kính nhất. Nếu không phải nghĩ đến đại cuộc, hắn giờ phút này thiếu chút nữa nhịn không được, trực tiếp đi lên giết chết cái kia nhiếp chính vương! Ngơ ngơ ngác ngác một hồi, hắn thật sự nhìn không được, đỏ mắt một đường chạy như điên trở về phòng, ngay cả trên đường đụng ngã một người hắn cũng không thèm quản. Tào Lưu Cẩm tiến vào sân nhỏ liền bị Phó Ngôn Húc đụng ngã, có chút đau nhức ngồi dậy, nàng cũng không bận tâm đến cái này, chỉ là nhìn thấy tiểu vương gia con mắt sưng huyết, dáng vẻ như sắp tan vỡ, không khỏi có chút tò mò. Suy nghĩ vừa chuyển, nàng lập tức đi vào con đường Phó Ngôn Húc vừa rời khỏi, chỉ thấy Triệu Tử Nghiễn ngưỡng đầu nhìn Phó Ngôn Khanh, hai người giờ phút này trên mặt đỏ ửng, tựa hồ có hơi thở dốc. Triệu Tử Nghiễn lớn lên xinh đẹp vô cùng, gương mặt bạch ngọc giờ khắc này nhiễm lên một tầng đỏ hồng, khoảng cách không xa, có thể thấy chóp mũi của nàng rịn ra mấy giọt mồ hôi nhỏ, dưới ánh mặt trời có chút lóng lánh, trong con ngươi màu mực trong suốt như ẩn chứa một đầm nước, triền miên lưu luyến, lộ ra vẻ quyến rũ khó nói nên lời. Người trước mắt xinh đẹp đến mức khiến cho Tào Lưu Cẩm thoáng mê man, nàng lần đầu nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn biểu hiện như vậy, không thể không nói, chính mình là nữ tử cũng không thể chống cự, quá mức câu người rồi. Cố gắng bình phục nhịp tim đang nhảy loạn, Tào Lưu Cẩm mau chóng rời đi, cảnh tượng như vậy nhìn lâu thêm chút, liền sẽ vô cùng ghen tỵ. Lúc thân ảnh của Tào Lưu Cẩm biến mất, Phó Ngôn Khanh liền đứng thẳng người, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua, sau đó đưa Triệu Tử Nghiễn trở về phòng. Đến đêm, Triệu Tử Nghiễn một người ngồi ở trên xe lăn, trong tay thẫn thờ cầm một quyển sách, nhưng ánh mắt cũng không đặt trên sách, nàng chăm chăm nhìn ra màn đêm bên ngoài, như thế một lúc lâu thẳng đến khi Phó Ngôn Khanh đẩy cửa tiến vào, nàng mới để sách xuống, ôn thanh nói: "Trở về rồi?" Phó Ngôn Khanh nhìn nàng một cái, sắc mặt có chút mệt mỏi, đều muốn nói chuyện, cuối cùng lại không nói gì, nhẹ gật đầu khẽ nói: "Ngủ đi." Nhìn nàng sửa sang lại giường, Triệu Tử Nghiễn trong mắt có chút ảm đạm, cúi đầu xuống cũng không nhiều lời. Không biết có phải hay không ảo giác, gần nhất trong phủ mọi người cảm thấy Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh ở giữa bầu không khí thập phần kỳ quái, trong ngày thường hai người cùng một chỗ, luôn có loại cảm giác dường như ai cũng không chen lọt, ấm áp hài hòa khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ. Nhưng hai ngày này rất ít chứng kiến hai người dính tại một nơi, ngay cả lúc dùng bữa, Phó Ngôn Khanh như trước thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Triệu Tử Nghiễn, nhưng hai người cũng không nói một lời. Không khí mơ hồ lộ ra cổ áp lực, khiến cho hạ nhân xung quanh đều cảm thấy khó thở. Dùng cơm xong Phó Ngôn Khanh lấy cớ có việc liền rời đi, Triệu Tử Nghiễn một người ngồi ở trong nội viện buồn chán uống trà, Tào Lưu Cẩm đưa trà mới đến cho nàng, lại thay nàng đắp lên thảm mềm ở trên chân, ôn nhu nói: "Quân thượng, gần nhất trời giá rét, ngồi trong sân không nên để cảm lạnh." Triệu Tử Nghiễn thần sắc mệt mỏi uể oải, gật đầu một cái. Tào Lưu Cẩm ở một bên tựa hồ thập phần do dự, nghẹ giọng hỏi: "Quân thượng, Lưu Cẩm mạo phạm hỏi một câu, quân thượng cùng Tô cô nương cãi nhau sao?" Triệu Tử Nghiễn con mắt nhíu lại, nhàn nhạt nhìn nàng, không nói lời nào. Tào Lưu Cẩm lập tức quỳ xuống: "Lưu Cẩm lắm miệng, mong quân thượng thứ tội, chỉ là mấy ngày nay thấy quân thượng một mực buồn bực không vui, Tô cô nương cũng thế... Lưu Cẩm thật sự lo lắng." Triệu Tử Nghiễn thở dài, tỏ ý nàng đứng lên, sắc mặt ảm đạm: "Cô cũng đã nhìn ra? Trước đây còn rất tốt đấy, bỗng nhiên liền như vậy, bổn vương lại có thể thế nào?" Tào Lưu Cẩm trong mắt có chút đau lòng, lại nhớ tới ngày đó nghe được Phó Ngôn Khanh cùng Phó Ngôn Húc tranh cãi, mơ hồ cũng đoán được vấn đề, nhưng vẫn là nói: "Tô cô nương cùng quân thượng cảm tình tốt như vậy, trong ngày thường vô cùng săn sóc, tất nhiên là đã xảy ra chuyện gì, quân thượng không nên phiền lòng, hai người nói cùng nhau liền tốt." Triệu Tử Nghiễn cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn nhìn nàng, cuối cùng khẽ mỉm cười: "Ân, cám ơn cô nương." Bị nụ cười này làm chói mắt, Tào Lưu Cẩm mặt đột nhiên đỏ lên, cuối cùng lắp bắp nói: "Lưu Cẩm đi cấp quân thượng điểm tâm." Liền xoay người chạy xa. Triệu Tử Nghiễn cúi đầu cười cười, cuối cùng lại đột nhiên hắt hơi một cái, quay đầu nhìn về hướng Tào Lưu Cẩm, trên mặt biểu tình có chút phức tạp. Ở bên ngoài ngồi trong chốc lát, Triệu Tử Nghiễn chuyển xe lăn muốn trở về phòng, lại nghe được giọng một nữ tử bối rối kêu lên, còn có thanh âm chén dĩa rơi vỡ: "Tiểu vương gia, ngài... Ngài uống nhiều quá, đừng như vậy... Ngài thả Lưu Cẩm." Triệu Tử Nghiễn vẻ mặt ngưng trọng, lập tức thúc giục xe lăn đi qua, lại trông thấy Phó Ngôn Húc đỏ bừng cả khuôn mặt mà lôi kéo tay Tào Lưu Cẩm, hắn toàn thân mùi rượu, hiển nhiên là uống quá nhiều. Triệu Tử Nghiễn nhíu mày: "Ngôn Húc, buông nàng ra, giữa ban ngày uống nhiều như vậy, còn thể thống gì!" Phó Ngôn Húc vốn chỉ là say mông lung, nghe được thanh âm của nàng, sắc mặt lập tức trở nên đặc biệt khó coi, đưa tay kéo người càng thêm chặt, hàm hồ nói: "Như thế nào, đây cũng là nữ nhân của quân thượng sao? Vì cái gì không cho phép tiểu vương động nàng?" Triệu Tử Nghiễn sầm mặt lại: "Ngươi uống hơn nhiều." "Ta uống quá nhiều rồi?" Phó Ngôn Húc đẩy ra Tào Lưu Cẩm, Triệu Tử Nghiễn thấy vậy liền đi tới, tựa hồ muốn đỡ nàng, Phó Ngôn Húc nhưng lại loạng choạng cản đường, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Nghiễn: "Hai người đều là rắn chuột một ổ, ta khinh thường các người! Thân là nhiếp chính vương thì ngon sao, bất quá là một phế nhân, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì vũ nhục A tỷ của ta, ngài không xứng đáng!" Triệu Tử Nghiễn sắc mặt trắng bệch, ngực kịch liệt phập phồng, hung hăng nắm chặt tay, âm thanh lạnh lùng nói: "Võng Lượng, làm cho hắn tỉnh rượu!" Võng Lượng lặng yên rơi xuống bên người Phó Ngôn Húc, sắc mặt cũng rất không tốt, đưa tay không chút khách khí chế trụ người kia. Phó Ngôn Húc thân là tiểu vương gia Tây Nam Vương phủ, công phu rèn luyện từ nhỏ cũng không kém, trở tay liền trực tiếp đẩy ra Võng Lượng, sau đó muốn tiến lên động thủ với Triệu Tử Nghiễn, Võng Lượng lập tức cản lại, hai người dĩ nhiên đánh nhau một trận. Chẳng qua là Phó Ngôn Húc mới mười lăm tuổi, lại đang say rượu, làm sao là đối thủ của Võng Lượng. Triệu Tử Nghiễn trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng không hề lên tiếng ngăn cản Võng Lượng. Tào Lưu Cẩm sợ hãi nhìn nàng, trong mắt có chút ánh sáng lóe lên. Phó Ngôn Húc lời nói cực kỳ khó nghe, Võng Lượng ẩn thân ở nơi bí mật gần đó dĩ nhiên nghe được, vì vậy ra tay không nhẹ, hai người giao đấu ba mươi mấy chiêu, Võng Lượng tung một cước trực tiếp đem Phó Ngôn Húc đá ra xa một trượng, ngã trên mặt đất, khiến cho Phó Ngôn Húc phun ra một ngụm máu, cả buổi không đứng dậy nổi. Võng Lượng thấy thế cũng thoáng giật mình, hắn làm gì ra tay nặng đến thế? Ngay lúc này Phó Ngôn Khanh lại đứng ở đó, tận mắt nhìn thấy đệ đệ mình bị Võng Lượng đả thương. Phó Ngôn Khanh vội đỡ lên Phó Ngôn Húc, lạnh lùng nhìn Triệu Tử Nghiễn: "Quân thượng đây là muốn làm gì?" Triệu Tử Nghiễn vốn có chút bối rối, lúc này bị nàng nhìn đến lạnh buốt cả người, một câu cũng nói không nên lời. Võng Lượng thấy không xong rồi, gấp giọng muốn giải thích: "Tô cô nương, là tiểu vương gia vừa rồi mở miệng mạo phạm....." "Câm miệng." Triệu Tử Nghiễn mở miệng quát lớn một câu, khiến cho Võng Lượng lập tức ngậm miệng. Nàng hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói: "Nàng cảm thấy là ta đang làm gì?" Phó Ngôn Khanh biểu hiện trên mặt có chút khó tin, nhìn Triệu Tử Nghiễn giống như nhìn một người không quen biết, nàng dừng một chút, trầm giọng nói: "Nàng biết rõ, đây là tiểu đệ...." "Nàng hỏi hắn vừa rồi làm cái gì, say rượu gây rối, đùa giỡn Lưu Cẩm, còn..." "Đệ ấy mới mười lăm tuổi, nàng nói đệ ấy đùa giỡn Lưu Cẩm?" Phó Ngôn Khanh hiển nhiên không chấp nhận: "Đệ ấy là ta tự mình giáo dưỡng đấy, đệ ấy là người như thế nào, ta rõ ràng." "Còn ta thì sao? Nàng nói cho ta biết, ta là một người như thế nào?" Triệu Tử Nghiễn thanh âm có chút phát run, đỏ lên con mắt nhìn Phó Ngôn Khanh. Phó Ngôn Khanh đỡ Phó Ngôn Húc tay run lên, tựa hồ kiệt lực nhẫn nại cái gì, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Trước kia ta cho rằng ta biết, hôm nay nàng đã thành Nhiếp chính vương, ta nghĩ ta đã không biết." Nói xong, nàng cũng không muốn nhiều lời, xoay người đỡ Phó Ngôn Húc liền đi, Triệu Tử Nghiễn thanh âm run dữ dội, trầm thấp kêu lên: "Phó Ngôn Khanh, nàng không có tâm." Phó Ngôn Khanh dừng một chút, cuối cùng dứt khoát rời đi. Triệu Tử Nghiễn ủ rũ dựa vào xe lăn, không nói một lời, giống như đã biến thành tượng gỗ. Tào Lưu Cẩm nắm thật chặt ngón tay, sau một hồi mới miễn cưỡng nói: "Quân thượng, Tô cô nương chẳng qua là quá lo lắng Tiểu vương gia, dù sao đó là đệ đệ ruột của nàng, là người nàng quan trọng nhất, nàng tất nhiên là gấp đến hồ đồ, cho nên mới hiểu lầm quân thượng như vậy." "Người quan trọng, ta đây tính là cái gì?" Triệu Tử Nghiễn cười nhạo một tiếng, quay xe lăn trở vào phòng. Tào Lưu Cẩm nhìn theo bóng lưng đơn bạc của nàng, trong lòng vừa chua xót vừa đau, nhưng lại có loại nói không ra vui sướng, lúc này lại nghe được bên trong đề cao âm thanh: "Người đâu, đem rượu tới cho bổn vương!" Tào Lưu Cẩm cúi đầu, đè nén xuống tất cả tâm tình, xoay người rời khỏi. Lúc xuất hiện lần nữa, nàng bưng một vò rượu còn có chút thức ăn đi tới trước cửa phòng Triệu Tử Nghiễn. Võng Lượng thần sắc lo lắng, một mực luôn bảo hộ ở bên ngoài, nhìn thấy Tào Lưu Cẩm hơi nghi hoặc một chút: "Đây là..." Tào Lưu Cẩm thở dài, không che giấu chút nào trong mắt đau lòng: "Quân thượng không vui, muốn uống rượu, ta sợ người tổn thương dạ dày, liền chuẩn bị thêm một chút thức ăn." Võng Lượng bất đắc dĩ: "Quân thượng đã uống rất nhiều, ta sợ..." "Say ít nhất sẽ không khó chịu, bất quá ban ngày uống rượu hại thân thể, ta đi bồi bên quân thượng, ngươi không được để người khác quấy rầy, bằng không thì sợ quân thượng lại càng không vui." Võng Lượng nhẹ gật đầu, nhưng vẫn đưa tay móc ra một cái ngân châm, nói khẽ: "Chỗ chức trách, Lưu Cẩm cô nương thứ lỗi." Tào Lưu Cẩm mỉm cười, tùy ý hắn thử qua, lúc này mới đi vào. - ----------------- Tác giả có lời muốn nói: Quận chúa: đệ đệ ta vẫn là một đứa trẻ, nàng không được nói xấu đệ ấy. Bánh bao điện hạ: ta cũng là một đứa trẻ đây! Quận chúa mềm lòng đến lợi hại, tiến đến ôm bánh bao bảo bảo vào lòng, dồn dập hôn lấy hôn để, thật là đáng yêu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]