"Nàng thấy sao? Hương vị không giống, nàng không thích rồi phải không?" Triệu Tử Nghiễn có chút khẩn trương, nàng cảm thấy tâm tình Phó Ngôn Khanh có gì đó không đúng.
"Không có, ăn thật ngon. Lúc trước ta có nhắc với nàng...những người kia trong nội cung, nàng đã ứng phó thế nào?"
Triệu Tử Nghiễn thở phào một hơi, dịu dàng vén lên mấy sợi tóc bên tai, mỉm cười nhìn Phó Ngôn Khanh: "Ân, những gì nàng nói ta đều nhớ kĩ, năm đó nàng dặn ta lưu ý tiểu thái giám kia trong ngự thiện phòng, ba năm trước đây, ta đã cứu được hắn một lần, lại giúp đệ đệ hắn không phải bị đưa vào cung làm thái giám, sau đó hắn trở thành con nuôi của Phó tổng quản Lý Thịnh, phụ hoàng cũng có chút ưng ý sự hầu hạ của hắn. Hôm trước Liêu Toàn vào tư kho, âm thầm sao chép tàng bảo đồ, hắn liền thông báo ta. Ta nghĩ, chắn chắn là Triệu Mặc Tiên sai phái Lưu Toàn làm."
"Nàng vì sao lại tin ta, năm đó ta bất quá cũng chỉ là đứa trẻ, làm sao có thể biết những điều này, lời nói của ta chẳng phải không có căn cứ nào sao?"
"Sự thật chứng minh, lời nàng nói lúc nào cũng đúng. Khi đó ta đều cảm thấy, nàng giống như một vị thần tiên, tựa hồ sẽ biết trước những điều mà người thường không biết được." Triệu Tử Nghiễn khẽ cười, chân thành nói.
"Đúng rồi, Thổ Dục Hồn quấy nhiễu vùng biên giới, triều đình phong Tiêu Thác là Chinh Tây Đại tướng quân, giao ấn soái, đã tiến quân về Tây Cảnh." Triệu Tử Nghiễn nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-khanh-tam-pho-nghien/1422063/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.