Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Phó Ngôn Khanh rời khỏi kinh thành, phủ Dụ Thân Vương phái người điều tra khắp nơi cũng không thu hoạch được gì. Triệu Mặc Tiên tuy tức giận, nhưng cũng không tiện gióng trống khua chiêng, đồ vật kia vốn liên hệ đến rất nhiều người, càng không thể để Cảnh Đế biết được. Cuối cùng cũng chỉ có thể dặn dò ám vệ lén tiếp tục điều tra, kinh thành sau khi nổi lên một trận gợn sóng lại lần nữa an tĩnh. 
Ngày này lâm triều, Cảnh Đế tinh thần có chút uể oải, một năm qua sức khỏe hắn ngày càng kém đi, lại mắc thêm bệnh đau đầu, cả người cũng càng thêm già nua. Hắn bất quá hơn bốn mươi tuổi, đã thấy mái tóc nhuộm sương. Cảnh đế mệt mỏi nhìn quét qua những đại thần phía dưới, không một tia hứng thú nói: "Chúng ái khanh, có chuyện quan trọng gì cần khải tấu?" 
Thị lang Trương Khải Sơn dáng vẻ có chút chần chừ, nâng thẻ ngọc trong tay muốn nói lại thôi, ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Mặc Tiên đang đứng bên phải. 
Triệu Mặc Tiên liếc mắt ra hiệu, Trương Khải Sơn lúc này mới cắn răng đứng dậy: "Hồi bệ hạ, thần có việc khải tấu!" 
Cảnh Đế xoa xoa mi tâm, buồn bực nói: "Chuyện gì?" 
"Bệ hạ, thần nhận được biên cương mật báo, Thổ Dục Hồn phía bắc gặp phải bạo tuyết, phía nam bị bão cát tàn phá, phần lớn dê bò đều chết hết. Bọn chúng lương thực khan hiếm, quân dân đều ăn không đủ no. Đại Hãn của chúng bí quá làm liều, liên tiếp phái binh lính nhiễu loạn biên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-khanh-tam-pho-nghien/1422057/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.