*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đánh người thì đánh vào mặt, mắng người thì mắng chỗ yếu.
Một câu "Ba mẹ đưa Bách Khả Phi du học đi" của Bách Dĩ Phàm đã nhẹ nhàng đâm thẳng vào tim ba Bách. Nỗi đau lớn nhất của ba Bách đời này chính là sự xa cách với nhà họ Bách bên kia.
Giờ thì tốt rồi, chỉ vì tự nhiên hay xã hội mà Bách Khả Phi muốn bỏ nhà đi, Bách Dĩ Phàm thì bày vẻ ghét bỏ anh trai.
Ba Bách tâm tình rối loạn, biểu tình bỗng chốc thay đổi.
Bách Dĩ Phàm cũng biết lời này của mình quá nặng, nhưng không thể không nói vậy được. Cũng không nghĩ đến nước mắt cũng không thể cứu được mình.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ba Bách đã xông đến.
Ba Bách giơ tay lên!
Ba Bách nâng mặt Bách Dĩ Phàm lên.
"Đi qua đây thấm máu mũi!!!"
Bách Dĩ Phàm vừa nãy vận công quá mạnh, mũi lại vừa bị Bách Khả Phi đánh chảu máu.
Thì ra máu mũi còn hữu dụng hơn nước mắt nha.
Bách Dĩ Phàm ghi nhớ điều này.
Lúc đi vào phòng, ba Bách lôi Bách Dĩ Phàm đi chườm nước lạnh. Mẹ Bách thở dài, đi vào bếp.
Đã qua giờ ăn cơm từ lâu rồi, mẹ Bách cũng không có tâm tình làm cơm nên cũng chỉ cắm cơm, xào rau với một bát canh trứng rong biển.
Làm xong, mẹ Bách dọn bàn cơm, theo thói quen hô lên: "Ăn cơm nào."
Ba Bách đi vào ngồi, rồi lại đứng lên đi ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-kha-di-phi-pham/201990/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.