Lê Mặc thở dài, mở miệng nói: “Tây Thành, anh không cảm thấy anh có rất nhiều chuyện không thể nói với tôi lắm sao? Từ cái ngày ký tên ly hôn tới giờ, mỗi ngày trôi qua tôi đều cảm thấy mờ mịt. Anh đối xử tốt với tôi, tôi đều biết, thế nhưng tất cả đến quá đột ngột. Anh nói tôi nhát gan cũng được, nói tôi giả tạo cũng chẳng sao, tôi thật sự sợ hãi không biết một ngày nào đó anh có thể vứt bỏ tôi giống như cái cách anh đã làm với Lê Tử Du hay không? Huống chi, tôi đã từng bị anh vứt bỏ một lần. Mỗi lần tôi hỏi anh về những việc này, anh đều không bao giờ cho tôi một đáp án khiến tôi an lòng. Việc đặt camera càng cho thấy anh từ trước đến nay chưa từng tin tưởng tôi, bằng không thì tội gì anh phải giám sát tôi? Hai người chúng ta một người thì có điều khúc mắc trong lòng, một người thì tâm sinh nghi ngờ, cứ như vậy tiếp tục tự lừa mình dối người, còn không bằng…” 
“Chuyện băng ghi hình anh có thể giải thích, gắn camera trong phòng làm việc của em không phải là dùng để theo dõi em. Mặc Mặc cho tới bây giờ anh chưa từng một lần hoài nghi suy nghĩ của em.” Lăng Tây Thành nóng nảy cắt đứt lời nói của Lê Mặc, anh bị lời nói của Lê Mặc làm cho cả người rét run, không dám nghĩ tới câu nói còn đang dang dở phía sau của cậu. Cho tới bây giờ, Lê Mặc có thể coi là sự cứu rỗi đối với linh hồn Lăng Tây Thành, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-hoi-dao-ly-hon-tien-tro-lai-truoc-khi-ly-hon/2571075/chuong-33-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.