Tiễn Lê Huyền ra cửa, Lăng Tây Thành nhìn thấy Lê Mặc còn đang đứng ở cửa, liền đi qua hỏi cậu: “Em còn buồn ngủ không? Nhìn em có vẻ rất mệt mỏi.”
“Em không muốn ngủ nữa, đã gần 7 giờ tối rồi, cơm tối anh muốn ăn món gì để em nấu?” Lê Mặc nhìn đồng hồ, ngược lại cảm thấy có chút đói bụng.
“Anh ăn sao cũng được, nấu gì đó đơn giản thôi, em cũng vất vả cả ngày rồi.” Lăng Tây Thành nhẹ nhàng xoa xoa tóc Lê Mặc, xúc cảm thật dễ chịu, mềm mại, làm anh nhớ lại con thỏ nhỏ mà trước đây mình từng nuôi. Anh biết tâm tư Lê Mặc mấy ngày này thay đổi rất nhiều, chắc cậu cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ đến đồ ăn ngon. Vốn anh định hỏi Lê Mặc có muốn ra ngoài ăn hay không, lại đột nhiên nhớ ra một đống chuyện lộn xộn cần anh giải quyết gấp kia, còn không bằng hai người ăn ở nhà cho rồi.
Anh đã lâu chưa được ăn cơm Lê Mặc nấu. Mặc dù trong mắt Lê Mặc, anh chỉ không về nhà tầm 1 tháng nay. Nhưng với những gì anh trải qua ở thế giới trước đây, anh đã năm năm không ăn cơm cùng cậu. Vô thức, Lăng Tây Thành phát hiện bản thân có chút hưng phấn, tựa như việc có thể cùng Lê Mặc ăn một bữa cơm gia đình là một chuyện vô cùng vui vẻ. Gặp lại Lê Mặc, tâm tình anh có chút thay đổi kì diệu, anh không phủ nhận, tình cảm bây giờ của anh đối với Lê Mặc chưa phải là tình yêu, có lẽ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-hoi-dao-ly-hon-tien-tro-lai-truoc-khi-ly-hon/2571014/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.