Ân đế hiếu kì hỏi y "Xin chỉ giáo?"
Thượng Quan Tử Ngọc cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói "Ong mật muốn tìm đến hoa thì phải dựa vào mùi hương của phấn hoa, Bách hoa đồ cho dù có họa thật tới đâu thì ong mật cũng khoogn có khả năng "thấy được", sở dĩ Bách hoa đồ của Già La có thế đưa tới ong mật là vì nàng đã mài nhỏ phấn hoa bỏ vào trong thuốc màu, ong mật ngửi được hương vị phấn hoa tự nhiên sẽ bay đến đậu trên hoa nàng vẽ."
"Ta đoán là nàng dùng cách này để qua mặt mọi người nên liền làm theo, thả chút mật ong vào trong thuốc màu, hương vị của mật ong lấn át hương vị của phấn hoa cho nên mấy con ong mật kia mới buông tha cho bức họa của nàng ta, ngược lại bay đến bức họa của ta." Thượng Quan Tử Ngọc thản nhiên nói.
"Nguyên lai là như vậy a." Ân đế bật cười "Khó trách Già La dùng loại ánh mắt kia nhìn ngươi, Trẫm còn tưởng rằng nàng ta coi trọng ngươi, hại Trẫm ghen tị một hồi."
"Nàng ta còn chưa biết được ta đã nhìn ra huyền cơ trong bức họa của nàng, còn tưởng rằng bức họa của ta thật sự thần kỳ có thể đưa tới ong mật." Thượng Quan Tử Ngọc cười nói.
"Tử Ngọc đúng là thông minh nhất." Ân đế thâ thủ vỗ nhè nhẹ mặt y, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
"Ngày mai văn đấu là thi phương diện gì?" Thượng Quan Tử Ngọc hỏi.
"Âm luật cùng thư pháp, còn có vũ đạo." Ân đế nói xong liền bồi thêm "Văn đấu ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-hoang-hau-vi-ton/754565/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.