Mây đen tiếp cận, trời càng ngày càng âm u, gió bắc thổi vù vù, tuyết trắng bay đầy trời, trên mặt đất tuyết đọng rất dày, một bước dẫm xuống, ướt hết cả tất, tiến lên rất là khó khăn. Phòng ăn đúng giờ ăn cơm, thức ăn rất tốt, ba món ăn mặn một canh, Lạc Ngọc không kêu người hầu trong nhà đưa cơm, liền ở trong này chấp nhận ăn cơm, Lí Hiển là ở trong nhà mang đồ ăn tới, hắn cùng Lạc Ngọc quan hệ mật thiết, cũng mang theo thực hạp vào phòng ăn, hai người tìm một góc ngồi ăn cơm. Đệ tử Ứng Thiên thư viện nhiều nhà quan gia, đa phần cũng không đến phòng ăn, nơi này cơ bản là học sinh bần hàn, trong một đám tố y lại toát ra hai người mặc hoa phục, khó tránh khỏi khiến người chú ý. Lạc Ngọc chậm rãi ăn, hắn từ nhỏ kén chọn, ba món đồ ăn trên bàn có thịt kho đậu hũ, thịt ủ cà, thịt thủy tinh cùng một chiếc đũa không nhúc nhích, Lí Hiển đem đồ ăn của chính mình để đến trước mặt hắn: “Nhà của ta mới mời đầu bếp mới, vịt muối tương, tôm nõn xào, vây cá ninh hồng, ngươi nếm thử chút.” Nhìn không tồi, Lạc Ngọc ăn hai miếng. “Ngươi cùng Hàn Đông Lâm quen biết?” Lí Hiển và cơm vào miệng, hỏi. Lạc Ngọc dừng một chút: “Gặp qua vài lần.” “À.” Lí Hiển hiểu rõ, gắp một đũa thịt thủy tinh, “Hương vị đồ ăn của phòng ăn cũng được, mập mà không ngán, thơm ngon vừa miệng.” Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Lạc Ngọc thoáng suy tư, mở miệng nhắc nhở hắn: “Lục Tiện…. ngươi ít đi trêu chọc hắn.” “Người nào?” Lí Hiển hồ đồ, nhìn hắn giữ kính như bưng, nhớ lại một lần, giống như không biết đó là người nào. “Là người buổi sáng ngươi lấy đá ném vào.” Đừng nhìn người này hiện tại văn nhược, nhưng tương lai lại hoàn toán không giống, chỉ huy sứ cẩm y vệ uy chấn một phương, thủ đoạn tàn nhẫn, oan hồn dưới chân hàng vạn hàng nghìn. Lí Hiển lơ đễnh, thầm nghĩ sao phải sợ cái con quỷ nhỏ đó, bứng bát uống hai hớp canh, nói với hắn tin tức mình nghe được: “Phu tử chúng ta, thật sự lợi hại, một hoàng thế tử, bị hắn dạy dỗ giống như là cháu của hắn, ngươi đoán xem sao hắn lại đến đây.” “Oh, đúng là trưởng lão Lục gia, tính tình giống như hầm cầu thối.” Hắn tự hỏi tự đáp, vẻ mặt thần bí, “Theo lý thuyết lão già kia ở Lục gia đã quy ẩn lui về sau sẽ không ra khỏi núi, nhưng năm ngoái lại ngoại lệ, giống như là có quan hệ với người bên cạnh ngươi.” Hàn Đông Lâm. Lạc Ngọc biết, Lưu Thụy Đường năm đó chịu qua ân của phụ thân Hàn Đông Lâm, người đọc sách rất chú ý đến ân oán tình nghĩa, rời núi tương trợ cũng là hợp tình hợp lý, thành tựu sau này của Hàn Đông Lâm, không tách khỏi sự dìu dắt của Lưu Thụy Đường được. “Ta hiểu được,” Lạc Ngọc nói, “Cuối tháng này học viện có tỉ thí, ngươi tham gia hay không tham gia?” Ứng Thiên thư viện có truyền thống, cuối tháng giêng hàng năm sẽ cử hành một lần tỷ thí, ý là muốn chọn lựa người có tài đức mới. Đến lúc đó người hơi có chút uy danh vương công quý tộc đều đến, chỉ cần ngươi ở địa phương này thể hiện chút tài năng, vậy sẽ có người đưa cành ô liu cho ngươi, đương nhiên tiền đồ có hy vọng, thế nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể tham gia, học viên tiên tiến mới được chọn lựa, chọn ra bốn tổ bôn mươi tám người. Đời trước hắn uống rượu say, ngay cả chọn lựa cũng không đi, lúc này lại muốn thử xem. “Ngươi đi ta phải đi.” Lí Hiển nói, hắn không có chí hướng gì, tất cả cứ theo tự nhiên thôi, bên trên hắn còn có ca ca ruột, cha ruột, đại gia gia lão thái gia, dù sao Lí gia không tới phiên hắn thừa kế, đời người ngắn ngủi, cần gì phải lao lực đi theo đuổi. Đang nói, bỗng nhiên có thanh âm vang lên, mọi người theo bản năng nghe tiếng nhìn lại. Một góc phía đông sáng sủa, thiếu niên buông đầu xuống, nước canh dầu mỡ theo hai má tuấn mỹ trắng nõn của thiếu niên chảy xuống, theo cằm gầy yếu uống lượn chảy xuống, tiến vào trong vạt áo, trước ngực có một vết đen lớn, hắn mặc đồ ăn dính ở trên mặt, nước trắng mịn dính ở trên đất, xiêm ý ướt át dính sát và ngực và lưng, hiện ra thân hình tinh tráng. Trước mặt, Chương Duyên vội lui về phía sau hai bước, mắt mang thích ý, tựa tiếu phi tiếu nói : « Xin lỗi xin lỗi, mới vừa rồi không thấy đường, người tới…. » Tùy tùng lập tức đưa cho hắn một cái khăn trắng. « Nào, Hàn thiếu gia, lau mặt đi. » Hắn cố ý đem khăn ném tới trên bàn, nước canh nháy mắt đem khăn trắng nhiễm vàng. Nói thật sự là rộng lượng, hắn chỗ nào không đi, cố tình lại đi đến góc sáng sủa chen chúc, rõ ràng là sinh sự. Hôm nay trời đông rất lạnh, nước lại chảy ướt một thân, là lạnh từ trong cho đến ngoài. « Ta vừa thấy hắn vứt bát canh về phía Hàn Đông Lâm, thật sự là…. » Một học sinh nhỏ giọng nghị luận. Người bên cạnh ngăn hắn lại : « Được rồi, đừng để ý nhiều như vậy, cẩn thận lại mang tai ướng tới. » Một cố huyết khí hướng thẳng lên đỉnh đầu, Lạc Ngọc nổi trận lôi đình, hắn trở về còn chưa sờ tay nhỏ bé hôn cái miệng nhỏ nhắn, đã bị họ Chương kia chạy tới làm nhục, làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này ! Chương Duyên cười châm chọc, người chung quanh cũng cườ theo, nhìn xem, thật là nhếch nhác. Cười đủ rồi, hắn khoanh tay sải bước rời đi, nhưng vừa bước ra nửa bước, tóc bị kéo về phía sau, thấy hoa mắt, chưa kịp phản ứng, liền cảm giác ngọt, mặn, cay nhắm thẳng miệng cùng lỗ mũi chui vào. Ứng Thiên thư viện có nhiều địa phương, không đến một khắc, tất cả mọi người đều biết Chương Duyên bị Lạc Ngọc ấn vào trong bát đồ ăn bát canh đánh, mặt mũi bị đánh bầm dập như cái đầu heo. Chương thượng thư ở trong cung, Chương phu nhân nghe thấy tin tức liền đi tới, nhìn thấy đứa con bảo bối giống như tử thi nằm ở trên mặt đất, trên người đầy là đồ ăn cùng thịt nát, đầy nước canh béo ngậy chảy xuống. « Người tới, nhi tử, » nàng nắm khăn tay khóc thét lên, nhưng lại sợ bẩn, không dám tới gần, « Người nào ban ngày ban mặt lại ra tay độc ác, đứa con đáng thương của ta….. » Chung quanh có nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, nhìn thấy cảnh tượng này, có mấy người không có ánh mắt cười lên tiếng. Vẻ mặt Lưu Thụy Đường nghiêm khắc, hắn làm giáo nhâm vài năm, môn hạ đều là người rất quy củ, vẫn là lần đầu tiên gặp loại chuyện này. « Còn không mau đem thiếu gia nâng dậy ! » Chương phu nhân một bên gạt lệ một bên răn dạy gia đinh đi theo, tay ngọc nắm khăn tay, khớp xương trắng bệch, hặn đến răng nghiến ken két. Gia đinh lập tức chà lau cho Chương Duyên, đem người nâng đến trên kiệu mềm, đút một chút nước ấm, Chương Duyên lúc này mới chậm chạp thở ra. « Nương…. » Hắn yếu ớt gọi. Chương phu nhân tức giận đến phát run, cơ hồ muốn cắn vỡ răng, phẫn hận hỏi : « Nhi tử, là ai nhẫn tâm xuống tay với người ? nương hôm nay nhất định phải đòi lại công đạo cho ngươi ! » Sắc mặt huấn luyện viên ở đây đều trở nên cổ quái, Chương thượng thư là môn sinh của Lạc Thừa Nam, Lạc Ngọc đánh Chương Duyên, bút sổ nợ này biết tính toán thế nào, thư viện cũng không tiện nhúng tay vào. Chương Duyên chuyển động tròng mắt, nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm Lạc Ngọc, căm giận nói nói : « Hắn….. nương, là Lạc Quân Nghi….. » Lạc Ngọc tựa người vào cây cột, mắt phượng tinh xảo khẽ nhếch, vẻ mặt bát nhã, vừa lười biếng vừa biểu lộ ý phong lưu, nhưng người còn chưa hết giận, cả người ẩn ẩn lộ ra sát khí. Chương phu nhân đương nhiên là nhận ra vị thiếu gia tổ tông này, là bảo bối trong lòng Lạc gia, có thói quen vô pháp vô thiên. « Lạc thiếu gia, Duyên nhi nhà chúng ta đắc tội ngươi ở chỗ nào, mà ngươi đánh hắn thành bộ dạng này ? » Nàng cao giọng chất vấn, Lạc gia không thể đắc tội, nhưng đứa con của nàng cũng không thể tự dưng bị đánh. Nhìn không quen liền đánh, thu thập hắn còn cần lý do sao. Vẻ mặt Lạc Ngọc tự nhiên, lý do nói được liền nói : « Chương phu nhân không thể nói xấu người như vậy được, ta chỉ thấy Chương thiếu gia khi dễ đồng học, nên đi lên khuyên can thôi, bản thân Chương thiếu gia không đứng vững, trái lại còn muốn đánh ta, ta cũng không thể để cho hắn đánh, vì thế nên đã phòng ngự. » Chương phu nhân chán nản : « Phòng ngự ? Phòng ngự đem người đánh thành như vậy ? » Đứa con của nàng toàn là thương, Lạc Ngọc hoàn hảo không tổn hao gì, rõ ràng là trợn mắt nói dối. « Chương phu nhân không tin đại khái tìm người phán xét, ở đây nhiều người như vậy, ngươi tùy tiện hỏi một tiếng, xem ta nói có đúng không. » Lạc Ngọc từ từ nói, miệng vàng một khi mở ra là khiến người khác buồn phiền, Lạc gia Chương gia, nên giúp ai trong lòng mọi người hiểu rõ ràng. Sắc mặt Chương phu nhân vừa xanh vừa trắng, bị nói cho á khẩu không trả lời được, nhìn đứa con một hồi, lại thoáng nhìn thấy Lưu Thụy Đường, gạt đi vài giọt nước mắt, khóc lóc kể lể : « Lưu phu tử, Chương Duyên nhà ta hoàn hảo đến trường học, lúc này mới nửa ngày lại thành như vậy, ngươi nên nói rõ ràng đi chứ. » Lưu Thụy Đường cũng những huấn luyện viên khác liếc nhau, quả thực đau đầu. Hậu quả sinh anh hùng, đó là đứng ở ngoài huấn đường, trên đỉnh đầu là « huấn giới » dựa vào tường, hưởng thụ gió tuyết lạnh thăm hỏi. Lạc Ngọc lui cổ do bị lạnh, hắn vừa động, sách trên đầu lung lay sắp đổ, hắn nhanh chóng ưỡn ngực ngẩn đầu, sợ sách rớt. Lão già Lưu Thụy Đường kia mà phạt người, không đánh ngươi không chửi ngươi, cho ngươi một quyển sách bắt đứng một canh giờ, nếu như sách bị rớt, lại phải đứng thêm một canh giờ, Lạc Ngọc rớt hai lần, từ một canh giờ đứng đến ba canh giờ, chân xót lưng đau, thành thật chịu tội. Không biết Lưu Thụy Đường nói gì với Chương phu nhân, dù sao Chương phu nhân đã sớm dẫn Chương Duyên đi trở về, không lại tiếp tục ồn ào nữa. Bông tuyết trong gió đảo quanh thân, tung bay trong gió lả lướt qua chóp mũi, trong lòng hắn cảm thấy hài lòng, hắn hoang đường, hắn vô liêm sỉ, nhưng rốt cục vẫn là chuyện tốt. Lí Hiển từ học đường đi ra, thấy vẻ mặt hắn giống như đứa lang thang, khụ hai tiếng. Tiếp theo, sắc mặt Lưu Thụy Dường nặng nề đi qua, hắn liếc mắt Lạc Ngọc một cái, phẩy tay áo bỏ đi, ra vẻ tức giận không nhẹ. « Cho ngươi thể hiện, đứng ở trong trời tuyết lâu như vậy, cũng không thấy Hàn Đông Lâm liếc nhìn ngươi một cái, bỉ ôi, cho chừa ! » Chờ Lưu Thụy Đường đi xa, Lí Hiển mắng hắn, từ sau khi lễ mừng năm mới, Lạc Ngọc đã thay đổi, hắn cũng không biết cụ thể như thế nào, nhưng luôn cảm giác người này không giống như trước kia. « Ngươi đi về trước đi, Lưu Thụy Đường bảo đảm lát nữa sẽ đến nhìn ta. » Lạc Ngọc nói, hắn từng ở trong mùa đông lột quần áo của Hàn Đông Lâm, đem người ném vào trong hồ, đứng hai ba canh giờ tính là cái gì. Thời điểm đi học Lí Vinh Quang quản rất nghiêm, Lí Hiển không thể về nhà quá muộn, hắn nhịn không được lại mắng vài câu, lẳng lặng đưa cho Lạc Ngọc một cái túi ấm : « Ngày mai không cần chờ ta, trở về cẩn thận một chút. » Dứt lời, đi trước. Trời lúc chạng vạng trống trải hơn, ngàn dặm không mây, trống rỗng, gió lạnh cuốn tuyết bay, phần phật phần phật. Trên tường bốn phía của huấn đường, đều đắp tuyết thật dày, đã có một chỗ, lõm xuống thật sâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]