Chương trước
Chương sau
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [75] Nhược Điểm
*****
“Hàn Linh là ai?” Hạ Chí Kiệt chưa từng nghe tới cái tên này, liền tùy tiện hỏi.
Hạ Chí Phi muốn trả lời lại bị Liễu Giai ngăn lại. Hạ Tư Tuệ nghiêm mặt liếc nhìn Hạ Chí thành, cau mày. Chu Hàm Thanh đứng bên cạnh làm như lơ đãng lùi về sau, tránh sau lưng Hạ Tư Tuệ, che dấu đi biểu tình oán giận vặn vẹo của mình.
Mọi người mang sắc mặt khác biệt, duy chỉ có Hạ Chí Kiệt cùng vợ chồng Hạ Tư Mẫn cái gì cũng không biết. Hạ Chí Kiệt hồ nghi: “Sao thế? Không ai quen người này à?”
Mọi người không nói lời nào, Hạ Chí Thành chỉ có thể mở miệng: “Là một người bạn của tôi, trước đó cũng từng tới thăm mẫu thân.
Hạ Chí Kiệt bất mãn nói: “Sao vừa nãy chú tư không chịu nói. Mau gọi điện hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mẫu thân hiện giờ đang hôn mê, cũng nên nói gì đó đi.”
Hạ Chí Thành lộ ra chút mất kiên nhẫn: “Anh không xem xem giờ là mấy giờ à, nửa đêm thích hợp gọi điện cho người ta sao?”
Hạ Chí Kiệt nghẹn, vừa định nói chuyện thì Hạ Tư Tuệ cúi đầu xùy một tiếng. Tiếng cười nhạo vang vọng trong hành lang bệnh viện lúc giữa đêm quá rõ ràng, nhất thời gấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Cô út, cười gì vậy?” Hạ Chí Kiệt nghi hoặc.
Hạ Tư Tuệ liếc nhìn Hạ Chí Thành một cái, lạnh nhạt mở miệng: “Không có gì.”
Phản ứng quá mức cổ quái, nhất là cái liếc mắt kia. Trừ bỏ những người biết thân phận Hàn Linh, những người khác cũng không phải kẻ ngốc. Trong mắt Hạ Chí Kiệt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức thức thời không hỏi thêm gì nữa.
Mọi người giống như hiểu rõ, Hạ Chí Thành đứng ở nơi đó, vẻ mặt không chút biến đổi nhưng trong lòng đã thực khốn đốn. Móng tay Chu Hàm Thanh bấm sâu vào lòng bàn tay đến sắp chảy máu, trên mặt vẫn bình tĩnh không nhìn ra biểu tình.
Hạ Tư Tuệ lười nhìn tới Hạ Chí Thành, cứng rắn nói: “Tôi qua bên kia một chút.”
Hành động của Hạ Tư Tuệ giống như tín hiệu, đám người Hạ gia đang tụ tập lại một chỗ đều lấy cớ tản ra. Hạ Chí Thành bước vài bước đuổi theo Hạ Tư Tuệ, đè thấp âm thanh: “Cô út, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Hạ Tư Tuệ hất mạnh cánh tay Hạ Chí Thành đang kéo mình, lạnh lùng nói: “Nói chuyện gì? Nói chuyện anh đẩy chị Trì xuống lầu?”
Sắc mặt Hạ Chí Thành vì những lời này mà trở nên khó coi. Ông nhìn ra sau một cái, xác định mọi người đứng khá xa, hẳn không nghe thấy lời Hạ Tư Tuệ vừa nói, tức giận: “Hạ Tư Tuệ, cô nói bậy bạ gì đó.” Ông vừa nói vừa kéo Hạ Tư Tuệ đi tới chỗ quẹo, hai người lôi lôi kéo kéo, không ai nhìn thấy Chu Hàm Thanh đang đi về phía bọn họ.
Quẹo qua góc hành lang, Hạ Chí Thành đèn nén tức giận nói: “Cô út, rốt cuộc cô muốn thế nào hả?”
Hạ Tư Tuệ giãy vài lần không thoát được Hạ Chí Thành, phẫn nộ: “Tôi không muốn gì cả, chỉ cảm thấy chị Trì chết thật oan ức.”
Hạ Chí Thành nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: “Trì Hân Vân đã chết rồi, cô tới tìm mẫu thân nháo loạn làm bà tức giận, giờ cô còn muốn gây thêm chuyện gì nữa?”
“Tôi gây chuyện? Anh nói mấy lời này không thấy đuối lý à? Chị Trì đã chết, phụ thân đã chết, còn anh? Anh có chút sám hối nào không?”
“Cô muốn tôi sám hối thế nào? Đền mạng cho cô ta à? Tôi chính là anh ruột của cô đó.” Hạ Chí Thành cấp bách nói.
“Tôi không có người anh như anh, lúc anh đẩy chị Trì xuống lầu thì anh tư của tôi cũng đã chết rồi.”
“Hạ Tư Tuệ!”

Âm thanh tranh chấp của cả hai không lớn, tuy Hạ Tư Tuệ phẫn nộ nhưng vẫn tận lực khắc chế tình tự của mình. Góc bên kia, Chu Hàm Thanh nhẹ nhàng lui về sau, nghe thấy không nhiều lắm, nhưng câu cuối cùng kia của Hạ Tư Tuệ, bà tuyệt đối không nghe lầm.
Hai người bên kia vẫn còn tranh chấp, Chu Hàm Thanh vẻ mặt phức tạp khựng một chút, sau đó xoay người lén lút rời khỏi nơi này. Tuy Hạ Chí Thành không thừa nhận nhưng Chu Hàm Thanh gần như ngay tức khắc tin tưởng lời Hạ Tư Tuệ, đối phương không phải người hay nói lung tung. Chu Hàm Thanh vừa đi vừa nghĩ tới thái độ bất hòa của Hạ Chí Thành với Trì gia mấy năm qua, trước kia bà vẫn không biết nguyên nhân, hiện giờ xem ra Hạ Chí Thành đang chột dạ. Bao gồm cả thái độ đối với Hạ Trạch, thậm chí còn dung túng bà chiều hư Hạ Trạch.
Chu Hàm Thanh lặng lẽ về trước phòng bệnh Hạ nãi nãi, đám Liễu Giai vẫn luôn không thèm liếc mắt tới Chu Hàm Thanh, tự nhiên không quan tâm đối phương vừa đi đâu. Chu Hàm Thanh làm như không có việc gì ngồi qua một bên, trong đầu nghĩ tới câu nói vừa nghe. Xem bộ dáng tránh né mọi người của Hạ Chí Thành, hiển nhiên biết chuyện kia chỉ có Hạ Tư Tuệ, những người còn lại đều không hay biết gì cả. Không, tầm mắt Chu Hàm Thanh dừng lại trên cánh cửa phòng bệnh, Hạ nãi nãi có lẽ cũng biết. Tuy không rõ tình hình cấp cứu bên trong nhưng Chu Hàm Thanh có thể tưởng tượng Hạ nãi nãi lúc này đang cắm đầy thiết bị để duy trì sinh mệnh. Một ý niệm đột nhiên nảy ra trong đầu, Chu Hàm Thanh nhảy dựng, nhanh chóng đè ép suy nghĩ đó xuống.
Không bao lâu, Hạ Chí Thành một mình bình tĩnh quay lại. Chu Hàm Thanh mờ mịt nhìn qua, không khỏi nghĩ xem ngoại trừ mấy người bọn họ thì còn ai biết chuyện? Bà vô thức siết chặt nắm tay, suy tính những ảnh hưởng mà chuyện này mang lại.
Chu Hàm Thanh không ngốc, bằng không năm đó nơm nớp lo sợ gia nhập Hạ gia nhưng lại ngồi vững chiếc ghế bà Hạ đến giờ, hơn nữa còn có thể nâng đỡ Chu gia. Vấn đề hiện tại cũng chính là chỗ này. Chu Hàm Thanh muốn giữ vững địa vị nhưng bên ngoài lại có Hàn Linh như hổ rình mồi. Bà không quên lần trước vừa đụng tới Hàn Linh, một nhân tình cỏn con ở bên ngoài, chỉ vì anh cả giải quyết chuyện đoạn phim không tốt, Hạ Chí Thành liền giận chó đánh mèo lên bà. Nói tới thì cũng vì thế lực Chu gia quá yếu, bọn họ cần dựa vào Hạ Chí Thành.
Chu Hàm Thanh hơi cụp mi mắt, chuyện này có thể nói là một cơ hội tuyệt hảo, một cơ hội làm địa vị của bà càng vững vàng hơn. Đương nhiên bà thừa nhận mình cùng Hạ Chí Thành cùng hội cùng thuyền, bảo vệ lợi ích Hạ Chí Thành cũng chính là bảo vệ lợi ích bản thân. Nhưng hiện giờ, có thể không tổn hại mình mà còn nương theo chuyện này có càng nhiều lợi ích hơn từ Hạ Chí Thành.
Sắc trời dần sáng, mọi người đều một đêm không ngủ nhưng Hạ nãi nãi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Liễu Giai ngáp một cái, chủ động mở miệng nói: “Canh giữ suốt đêm cũng mệt rồi. Nơi này cứ để tôi cùng anh cả là đủ, mọi người về trước nghỉ ngơi đi.”
Nói thật mọi người cũng không còn trẻ, một đêm thức trắng quả thực có chút chịu không nổi. Tối qua bọn họ đều ở lại đây, bởi vì bác sĩ nói tình hình Hạ nãi nãi không quá lạc quan, sợ bà qua không được. Hiện giờ tuy Hạ nãi nãi vẫn chưa tỉnh lại nhưng đã qua thời kì nguy hiểm, tình huống thân thể đang dần chuyển biến tốt đẹp, quả thật không cần tất cả mọi người lưu lại canh giữ. Mọi người thương lượng vài câu liền chia nhau rời khỏi bệnh viện.
Hạ Chí Thành cùng Chu Hàm Thanh trở về Hạ gia thì cũng hơn bảy giờ. Hạ Khải vừa rời giường, đang định chuẩn bị tới trường, Hạ Chí Thành vừa thấy Hạ Khải liền căn dặn: “Tiểu Khải hôm nay xin nghỉ một ngày đi, buổi chiều vào viện thăm bà nội.”
“Dạ!” Hạ Khải ngoan ngoãn đáp lời, lập tức hỏi: “Anh hai cũng tới sao?”
Hạ Chí Thành nhíu mày, không muốn nhắc tới Hạ Trạch. Chu Hàm Thanh quan sát sắc mặt Hạ Chí Thành, lập tức nói: “Được rồi Tiểu Khải, phụ thân con mệt cả đêm rồi, mau để phụ thân đi nghỉ ngơi.”
Hạ Khải thất vọng dẩu mỏ, đã một đoạn thời gian rồi không gặp Hạ Trạch, cứ nghĩ tới bệnh viện sẽ được gặp.
Chu Hàm Thanh không để tâm tới tâm tư Hạ Khải mà chuyển hướng về phía Hạ Chí Thành: “Chí Thành, anh muốn ăn chút gì không?”
Hạ Chí Thành gật gật đầu, một nhà ba người đi tới phòng ăn. Tùy tiện ăn chút gì đó, Hạ Chí Thành không nghỉ ngơi như Chu Hàm Thanh dự đoán, ông tắm rửa sơ một chút rồi ra ngoài.
“Tôi có cuộc họp, Hàm Thanh, em cứ trực tiếp dẫn Tiểu Khải tới bệnh viện trước đi.”
Chu Hàm Thanh theo thói quen mỉm cười dịu dàng, trong lòng lại thực nghiêm nghị. Bà không tin lời Hạ Chí Thành, tiềm thức mách bảo Hạ Chí Thành muốn tới chỗ Hàn Linh. Nhìn bóng Hạ Chí Thành lên xe, sắc mặt Chu Hàm Thanh lập tức trầm xuống. Hạ Khải vốn muốn nói với Chu Hàm Thanh buổi sáng tới tìm Hạ Trạch, chiều rồi tới bệnh viện, nhưng thấy sắc mặt đối phương thì lời nói liền nghẹn trong cổ họng, ngoan ngoãn cầm sách lên xem.
Chu Hàm Thanh âm trầm trở về phòng, nhìn qua thời gian, bà không tính toán tới bệnh viện sớm như vậy, đang định ngủ một chút thì cách vách đột nhiên vang lên tiếng chuông di động quen thuộc. Phản ứng đầu tiên là Hạ Chí Thành không mang theo điện thoại, tiếp sau đó mới ý thức được mới sáng sớm đã có người gọi điện tới.
Làm vợ chồng nhiều năm, với thân phận là vợ của Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh rất ít khi gọi điện cho ông. Nhất là di động hay văn kiện này nọ, bà luôn rất chú ý. Hạ chí Thành biết thói quen này của Chu Hàm Thanh, nếu phát hiện mình quên mang điện thoại theo, ông nhất định sẽ gọi về điện thoại bàn chứ không phải di động. Chu Hàm Thanh nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên nhảy ra một cái tên. Bà cơ hồ không thể kiềm chế đẩy cánh cửa giữa hai gian phòng, chiếc điện thoại kiểu cũ mà Hạ Chí Thành quen dùng không ngừng lóe sáng trên mặt bàn.
Một dãy số hoàn toàn xa lạ xuất hiện trên màn hình.
Chu Hàm Thanh nhìn chằm chằm di động, không bắt máy. Chỉ chốc lát, màn hình tối sầm lại, một tin nhắn rất nhanh được gửi qua. Bà do dự một lát mới mở tin ra xem, trong đó là địa chỉ mail có bính âm là Hàn Linh cùng mật khẩu. Tới lúc này, Chu Hàm Thanh đã xác định đối phương chính là Hàn Linh, nhưng bà không rõ người phụ nữ kia có ý gì. Chi Hàm Thanh nhanh chóng đăng nhập mail Hàn Linh gửi tới, này là một địa chỉ mới tạo, bên trong chỉ có một đoạn ghi âm ngắn.
Là cuộc nói chuyện giữa Hạ nãi nãi cùng một người phụ nữ xa lạ.
Đoạn ghi âm kết thúc trong một tràng cười điên cuồng, trong đầu Chu Hàm Thanh hiện lên câu nói cuối cùng của Hạ nãi nãi.
Tiếng chuông di động một lần nữa vang lên, Chu Hàm Thanh nắm chặt điện thoại, bình tĩnh nhấn nút từ chối.
Rất nhanh lại có tin nhắn gửi tới.
‘Chí Thành, món quà tôi gửi tới anh có thích không? Hôm qua tôi chờ anh cả một đêm, bà ta chưa nói cho anh biết sao?’
‘Thế nào, có phải thực bất ngờ không? Anh không thể nào tưởng tượng tôi sẽ làm vậy đi. Câu nói đó anh có nghe rõ không? Bà ta chính mồm thừa nhận anh đã giết người. Anh không biết đâu, biểu tình của bà ta khi đó thực phấn khích, đáng ra tôi nên chụp ảnh lại cho anh xem.’
‘Chí Thành, vì cái gì không nói lời nào cũng không chịu nghe máy? Anh biết tôi là kẻ điên, cái gì cũng dám làm mà?’
‘Hạ Chí Thành! Anh nghĩ tôi đang gạt anh à?’
‘Hạ Chí Thành, tôi nói một lần cuối cùng, tôi muốn gặp anh, trước mười giờ nếu không thấy anh tới, tôi sẽ gửi đoạn ghi âm này tới Trì gia, anh biết hậu quả thế nào rồi đấy!’
Chu Hàm Thanh lần lượt đọc tin nhắn Hàn Linh gửi tới, giọng điệu ngày càng trở nên táo bạo hơn. Xem xong tin cuối cùng, Chu Hàm Thanh đợi một lúc lâu không thấy có thêm tin nào nữa, biểu tình bà dần dần trở nên khó coi, mụ điên Hàn Linh kia không chừng nói nghiêm túc.
‘Chờ, tôi sẽ tới chỗ cô.’
Chu Hàm Thanh bắt chước giọng điệu Hạ Chí Thành nhắn lại một tin, sau đó thay đổi quần áo nhanh chóng đi ra cửa.
Bà không thể để Hàn Linh hủy Hạ Chí Thành, nếu Hạ Chí Thành xảy ra chuyện thì bà cũng trắng tay. Đương nhiên, hiện giờ bà cũng có thể nói chuyện này với Hạ Chí Thành, nhưng làm vậy có lợi gì? Chứng cớ trong tay Hàn Linh, về sau nó chính là nhược điểm để mụ ta uy hiếp Hạ Chí Thành, nếu bà có thể chiếm lấy nó thì sau này có thể nắm thóp Hạ Chí Thành.
_________
Hoàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.