"Tử Phong, Tử Phong, ngươi làm sao vậy?". Một lát sau vẫn không nghe được câu trả lời của Lạc Tử Phong khiến cho Cảnh Dung có chút gấp gáp. Bây giờ thế giới của nàng chỉ có thể nhận biết giọng nói của Lạc Tử Phong, một khi không nghe thấy tiếng của đối phương thì nàng sẽ rơi vào khủng hoảng. Giờ phút này không nghe được tiếng nói của Lạc Tử Phong khiến nàng có cảm giác chỉ nháy mắt nữa nàng sẽ vĩnh viễn mất đi thanh âm này. 
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy mình còn chưa đủ thành thục, làm thầy thuốc, làm văn nhân, làm chính giả ta đều đã làm qua, nhưng không có giác ngộ như Cảnh Dung nói. Mọi chuyện chỉ nghĩ cho mình, ta thực sự khiến người khác chán ghét nha. Cảnh Dung, tại sao nàng lại thích ta như vậy? Người xứng với nàng hẳn phải là anh hùng đỉnh thiên lập địa mới đúng, mà ta.... Cũng chỉ là một nữ nhân nông cạn, có suy nghĩ bình thường chỉ vì bản thân mình mà thôi". Lạc Tử Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ, lần đầu tiên nàng ý thức được mình căn bản không xứng với người nằm bên gối của mình. 
Tuy rằng không thấy được vẻ mặt của Lạc Tử Phong thế nhưng từ giọng nói thì Cảnh Dung có thể biết được tâm tình Lạc Tử Phong lúc này hạ thấp cỡ nào, nàng lắc lắc đầu, vươn tay phủ lên gò má Lạc Tử Phong, dựa vào cảm giác mà nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan đối phương. 
"Ta cũng không biết làm sao lại thích ngươi nha, vì ngươi ta còn ăn bao nhiêu dấm chua, của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-gia-the-tu-chan-pho-ma/752403/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.