"Vậy... vậy sao?" Lòng Lạc Tử Phong vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, may mà lúc trước không để sư phụ pha trà cho cha. Cha.... Lạc Tử Phong chìm vào kí ức liền trầm mặc, mất đi hứng thú nói chuyện với Ngô thái y.
Ngô thái y tất nhiên nhìn ra tâm tình xuống dốc của Lạc Tử Phong, tự nhiên lui sang một bên, không nói thêm nữa.
"Hoàng thượng, Lạc thừa tướng cầu kiến".
Gia gia? Lạc Tử Phong nghe được ba chữ "Lạc thừa tướng" thì đột nhiên ngẩng đầu lên, trong chốc lát liền thấy một lão nhân hiện ra trong tầm mắt mình.
"Tử Phong, con không sao chứ?", Lạc thừa tướng thoáng hành lễ với Cảnh Thái đế, Tương Vương và Cảnh Dung thì liền đi thẳng đến trước mặt Lạc Tử Phong, một bên thân thiết nắm tay Lạc Tử Phong, một bên quan sát đối phương, thấy không có gì không ổn thì lúc này mới yên lòng, thở dài nói: "Gia gia thật vô dụng, chỉ là một thư sinh yếu đuối, tôn nhi xảy ra chuyện cũng không có cách nào lập tức đi cứu giúp. Ta thực sự là....".
"Gia gia, không cho người nói lời như vậy!", Lạc Tử Phong nghe Lạc thừa tướng nói vậy thì sắc mặt trầm xuống, bác bỏ tự ti của đối phương. "Gia gia, không phải ai cũng như ngoại công. Ngoại công là võ tướng, người là văn thần, làm sao có thể so sánh được!".
Thấy Lạc Tử Phong rõ ràng không vui, Lạc thừa tướng cũng chỉ tự giễu cười, ngay cả tôn nhi cũng biết đạo lý như vậy, hắn tự xưng là người thông suốt sao có thể ở lúc thế này mà phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-gia-the-tu-chan-pho-ma/752344/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.