Thành Ôn thấy bộ dáng ông chủ Tạ, cũng không biết ông chủ Tạ có quan hệ gì với Miêu đại soái, tất nhiên cũng không nên hỏi.
Tưởng Mục Thăng ngược lại rất lạnh nhạt, nói với Nguyên Bắc: "Tôi và Thành Nhị gia lập tức xuống."
Nguyên Bắc gật đầu một cái, đóng cửa đi ra ngoài.
Tưởng Mục Thăng cười nói với ông chủ Tạ: "Miêu đại soái từ kinh thành lại đây, Tưởng mỗ khẳng định không thể không nể tình. Nếu ông chủ Tạ nể mặt, ngồi thêm một lát."
Ông chủ Tạ đã thu liễm thần sắc lãnh đạm, lại nâng chén uống trà, cười nói: "Ông chủ Tưởng xin cứ tự nhiên đi."
Tưởng Mục Thăng cũng không nói thêm nữa, cùng Thành Ôn đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Tưởng Mục Thăng nói với Thành Ôn: "Miêu đại soái tên là Miêu Khải, em của anh ta cậu cũng từng gặp. Tuy rằng danh tiếng Miêu Khải không tồi, nhưng Nhị gia nhớ rõ, anh ta cũng không phải người tốt."
Thành Ôn nghe mỉm cười, nói: "Làm phiền ông chủ Tưởng hao tâm tổn trí rồi."
Tưởng Mục Thăng trêu ghẹo: "Chúng ta coi như là châu chấu cùng dây."
Hai người đi xuống lầu, trong đám người dưới lầu một, mới vừa rồi còn từng người bắt chuyện, lúc này đều tụ lại một chỗ, vây quanh một người đàn ông qua ba mươi tuổi.
Người đàn ông này vóc người khá cao, eo cao ngất, thoạt nhìn đúng là quân nhân, ăn mặc cũng không chói mắt, nhưng cũng rất tuấn tú, đẹp trai hơn Miêu Chính không biết bao nhiêu lần.
Miêu Khải ba mươi mấy tuổi, lớn hơn Tưởng Mục Thăng mấy tuổi, trên mặt góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-duoc-thien-phuong/1373374/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.