Buổi chiều tan học, Nghê Huy nhận được điện thoại của mẹ: “Tiểu Huy con tan học chưa?”
“Tan học rồi, đang trên đường về nhà ạ. Sao vậy mẹ?”
Trần Lệ Bình nói: “Mẹ và thúc thúc của con đều phải tăng ca, không về được, cô giáo của Viên Viên gọi điện thoại cho mẹ, nói bảo mẫu vẫn chưa đến đón Viên Viên, mẹ liên lạc với bảo mẫu không được, con giúp mẹ đi đón em được không?”
“Dạ, con sẽ đi đón.”
Nghê Huy nhìn chiếc xe đạp leo núi mới mua của mình, không có yên sau, thực sự có chút không tiện, nhưng vẫn đạp xe đi. Viên Viên đã năm tuổi rồi, đang học lớp lá ở nhà trẻ. Cấp ba tan học trễ, năm giờ rưỡi mới tan học, nhà trẻ thì bốn giờ rưỡi đã tan học rồi, bảo mẫu cư nhiên trễ như vậy mà không đến đón bé, rốt cuộc là làm gì vậy.
Lúc hắn chạy đến nhà trẻ, đã gần sáu giờ rồi, Viên Viên đang bám vào hàng rào sắt ở cổng trường mà khóc thúc thít. Nghê Huy thấy em gái liền đau lòng: “Viên Viên!”
Viên Viên thấy anh trai của mình: “Anh hai!” Sau đó lớn tiếng khóc lên, trẻ em chịu uỷ khuất, cảm thấy chính mình bị người nhà lãng quên.
Cô giáo của Viên Viên nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi ra: “Nhà của em có chuyện gì sao, trễ như vậy mà không đến đón bé, cũng không nhắn cho cô.”
Nghê Huy gật đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi cô giáo, bảo mẫu không biết đi đâu rồi, có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên em liền đến đón em gái về nhà.”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dung-toi-day/1215378/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.