Nghê Huy mạnh ngẩng đầu nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, không sợ nổi mục lẹo sao!”
Thuỷ Hướng Đông có chút kinh ngạc nhìn Nghê Huy: “Ngươi đã biết sao?”
“Biết cái gì?” Nghê Huy tức giận nói.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Biết mẹ của ngươi và Chương thúc thúc?”
“Ta không biết.” Nghê Huy ngắt lời y, “Đó là chuyện của mẹ ta, bà là người trưởng thành, làm chuyện gì cũng không cần xin phép ta.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, sau đó ngồi xuống giường, đem chăn vén lên, lên giường. Nghê Huy theo bản năng xê dịch qua bên cạnh, kết quả là dịch tới mép giường, té xuống đất.
Hai người đều: “…”
Nghê Huy lộ vẻ tức giận mà đứng lên, một lần nữa chui vào trong chăn.
Thuỷ Hướng Đông xoay người, đưa lưng về Nghê Huy. Nghê Huy quay đầu lại nhìn Thuỷ Hướng Đông cách mình ít nhất một mét năm, bả vai của y run rẩy dữ dội, Nghê Huy trong lòng nổi giận, xoay ngang thân lại, ma sát một chút, một cước đạp Thuỷ Hướng Đông xuống giường.
Thuỷ Hướng Đông: “…” Y từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm hoàn toàn không có trên người, chân không đứng dưới đất nhìn Nghê Huy, khoé miệng còn treo lên nụ cười che dấu không được.
Nghê Huy phẫn nộ nói: “Ngươi cười cái rắm a!”
Trần Lệ Bình ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa: “Tiểu Hy, con chưa ngủ sao?”
Nghê Huy nháy mắt ra hiệu với Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông hiểu ý, vội vàng bò lên giường, hai người nằm trong chăn, nhắm mắt lại.
Trần Lệ Bình mở cửa, thấy hai đứa nhỏ nằm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dung-toi-day/1215357/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.