Trần Lệ Bình ở dưới bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, kinh hô chạy tới: “Tiểu Huy, cẩn thận!” Đưa cánh tay ra chuẩn bị đón lấy con trai. Bà ngoại cũng vội vàng xông lên, thanh âm sợ tới mức đều thay đổi: “Huy Huy!”
Nghê Huy vội vàng nắm chặt nhánh cây trên tay, bất đắc dĩ thân mình đang bay bổng, nhánh cây kia không đủ để chống đỡ thể trọng của Nghê Huy, chỉ nghe một tiếng rắc, nhánh cây bị nứt ra, Nghê Huy nhận mệnh nhắm chặt mắt, đột nhiên trên lưng có một cánh tay. “Nghê Huy đừng sợ, ta tới cứu ngươi.” Là tiếng của Thủy Hướng Đông.
Nghê Huy mở to mắt, thấy Thủy Hướng Đông đang đứng sau lưng mình, một tay ôm lấy thắt lưng của mình, còn một tay thì nắm vào một nhánh cây: “Ngươi đừng hoảng, để chân lên nhánh cây, chậm thôi, đừng vội.”
Nghê Huy cũng trấn định trở lại, cái cây này mặc dù không cao, cách mặt đất cũng hơn hai mét, té xuống không gãy tay gãy chân, cũng phải nằm trên giường hai ngày, hắn cũng không muốn chịu khổ như vậy. Có lẽ Thủy Hướng Đông ôm lấy thân hắn, nhánh cây trên tay chịu lực cũng ít đi nhiều, không có lập tức bị gãy, hắn vội vàng đem chân dẫm lên thân cây, tay thì nắm một nhánh cây khác, ổn định cơ thể, cuối cùng cũng an toàn: “Được rồi, ngươi buông ta ra đi.”
Thủy Hướng Đông nói: “Ngươi xoay người lại, vịn vào nhánh cây to, như vậy liền an toàn.”
Nghê Huy nghe lời làm theo, Thủy Hướng Đông lúc này mới buông tay ra, đã sợ đến mức đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dung-toi-day/1215348/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.