Sáng ngày hôm sau, Trần Lệ Bình đi làm thủ tục mua cổ phiếu.
Nghê Huy và ông ngoại ở nhà đợi, ông ngoại hỏi Nghê Huy: “Chỗ này của mẹ con chơi vui không?”
Nghê Huy gật đầu. Ông ngoại lại nói: “Cha mẹ con cũng vậy, cái nhà này giống như người ta sống qua ngày a? So với khách sạn gần giống nhau, người trẻ tuổi bây giờ, đều vội vàng đi kiếm tiền, lại quên rằng kiếm tiền chính là để cuộc sống tốt hơn. Kết quả để kiếm tiền cũng không sống tốt, lẫn lộn đầu đuôi, vậy cuộc sống còn có thể tốt không?” Lời này của ông ngoại thuần túy chính là cằn nhằn, cũng không trông cậy vào việc Nghê Huy có hiểu hay không.
Nghê Huy bất đắc dĩ cười một chút, lời nói của người già cũng chính là có đạo lý, hắn sống qua hai đời còn chưa hiểu rõ, cho nên hắn lần này nhớ kỹ, cuộc sống nhất định phải đặt lên hàng đầu, toàn bộ những thứ khác đều là để phục vụ cho cuộc sống.
“Ông ngoại, chúng ta khi nào đi Tô Châu chơi?”
Ông ngoại nói: “Con cũng muốn đi sao?”
“Dạ.”
“Đợi hai ngày nữa đi. Xem mẹ con sắp xếp như thế nào?”
Buổi chiều Trần Lệ Bình trở về, đưa cha mình và con trai đi dạo phố, mua quần áo, đồ dùng và đồ chơi cho bọn họ. Giống như dùng những thứ này mới có thể bù đắp lại việc không thể đi cùng với con trai và cha mình. Nghê Huy mua vài bộ quần áo, từ trong ra ngoài đều có, giày cũng mua vài đôi, quả thật là điên cuồng mua sắm, ông ngoại nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dung-toi-day/1215340/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.