Dung Phi ngay lập tức xoay người lại, nụ cười của An Khải Văn khiến hắn cảm thấy quẫn bách.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì họ đã từng môi lưỡi nồng nhiệt ở sân bay.
"Hắc." Dung Phi cười trừ, hắn không biết phải xưng hô với An Khải Văn thế nào, khẳng định không phải gọi anh là "Kevin", giống như Long Triển Vân đã nói ấy, nghe "Quá ghê tởm".
Nếu gọi là "An tiên sinh", bọn họ đã từng hôn nhau, giờ kéo giãn khoảng cách như thế chẳng phải định giả ngu sao?
"Chỉ có vậy thôi sao?" Tươi cười của An Khải Văn càng lớn, hai tay anh đều ở trong túi quần, đôi chân dài nhẹ nhàng đi tới, nhanh chóng áp sát Dung Phi.
Eo Dung Phi không tự chủ ưỡn về phía sau. Dung Phi trước giờ đã gặp qua rất nhiều tình huống nguy hiểm rồi, hắn có thể thả mình từ tầng 12 của tòa nhà xuống mà mặt không đổi sắc, nhưng An Khải Văn này khiến hắn loay hoay chẳng biết phải làm gì. An Khải Văn duỗi tay muốn chạm hắn, Dung Phi liền nghiêng người né qua một bên chuồn đi.
"An Khải Văn, tôi có bạn đang chờ, lần sau gặp đi."
Hiện tại tốt nhất cứ gọi đầy đủ tên của anh ta đi.
Ngón tay Dung Phi còn chưa chạm đến tay nắm cửa, cánh tay đã bị đối phương nắm chặt.
"Làm sao vậy? Lần trước cậu thua cuộc, giờ nhìn thấy tôi liền chạy sao? Tôi còn tưởng Dung thiếu cá tính mạnh mẽ sao có thể như rùa rụt cổ thế chứ?"
Bàn tay của An Khải Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dung-thieu/2160931/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.