Đó là một hình ảnh mãnh liệt tấn công ánh mắt, Dung Phi cứ như vậy chiếm cứ hoàn toàn sự chú ý của An Khải Văn.
Trong bộ tuxedo ấy, Dung Phi giống như một sứ giả bóng đêm, thong dong mà nội liễm, ưu nhã tựa ánh trăng rằm.
"He is so beautiful! (Cậu ấy đẹp quá!)" Anthony xoa hai tay, như thể đang ca ngợi kiệt tác của thượng đế.
Dung Phi chớp chớp mắt, "beautiful" không phải là từ dành cho nữ nhân sao?
"Yes... Like a miracle... (Vâng... Như một phép màu...)" An Khải Văn lẩm bẩm đáp lại.
"Hắc, An Khải Văn, anh có thể nói tiếng Trung được không? Vì cái gì dùng từ "beautiful" để chỉ tôi? Đây là nam phục mà?" Dung Phi có ý kiến.
An Khải Văn nghiêng mặt cười thành tiếng. ""Beautiful" không chỉ dùng để miêu tả vẻ đẹp của nữ nhân, hết thảy những thứ tốt đẹp đều có thể dùng "beautiful" để hình dung."
"Nga, vậy tôi sẽ coi nó là lời khen ngợi. Xin hỏi, tôi có thể mặc bộ đồ này về sao?"
An Khải Văn buồn cười lắc đầu. "Không thể, đây là bộ tuxedo được thiết kế đặc biệt, sau này sẽ được đưa ra triển lãm. Cậu tất nhiên cũng không thể tiết lộ với ai về nó."
"Hả? Vậy đây là bộ đồ cho người mẫu biểu diễn?" Dung Phi cúi đầu nhìn nhìn. "Không thể mặc ra ngoài, vậy hai người muốn tôi mặc nó làm gì chứ?"
An Khải Văn dựa khung cửa, lộ ra biểu tình thích ý. "Nhớ khi nãy tôi đã nói gì không? Tôi muốn biết vì sao tôi lại bị đánh đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dung-thieu/2160903/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.