*Sau khi đọc một bài viết về cách xưng hô của người Việt xưa của nhà Xương, GinL quyết định vẫn để xưng hô "em" cho Mặc Khanh Vân. Nhưng đổi tự xưng "Ta" thành "Tôi". Có thể sẽ giảm đi phong cách cổ trang Trung Quốc, nhưng cảm giác gần gũi và thuần Việt hơn.
Phong Hàn nhìn Mặc Khanh Vân an ủi một con hổ con, cũng không vội vã truy hỏi làm sao y biết nó ở đây.
Mặc Khanh Vân sau khi bình tĩnh lại mới nhớ đến Phong Hàn còn ở đây, quay đầu nhìn hắn, có chút khó nói: "Vương gia, em có thể mang nó trở về không?"
Phong Hàn im lặng nhìn người kia một lát: "Có thể".
Mặc Khanh Vân được câu trả lời thì cười đến vui sướng, xoay người nhìn con hổ nhỏ trong bụi cây, đưa tay ôm lấy nó. Con hổ nhỏ cũng không có một chút giãy giụa, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Mặc Khanh Vân.
Phong Hàn đành phải che chở Mặc Khanh Vân, dẫn y trở lại nơi lúc nãy bọn họ xuống ngựa. Phù Ngọc Sơn thấy hai người trở về mới nhẹ nhàng thở ra, Vương gia không cho hộ vệ đi theo khiến bọn họ vô cùng lo lắng cho dù võ công của Vương gia căn bản không cần bọn họ bận tâm.
"Khanh Vân ca ca". Dịch Tư Nguyên đến bên cạnh Mặc Khanh Vân, nhìn con hổ nhỏ trong ngực y.
Mặc Khanh Vân cười gật đầu với nó, "Không có việc gì, nó sẽ ổn thôi".
"Chúng tôi trở về đi". Phong Hàn lên tiếng, lúc này Mặc Khanh Vân mới nhớ đến việc mình làm gián đoạn hứng thú đi săn của mọi người, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-doc-sung-hoang-hau/994004/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.