Phong Hàn nghe Phong Nhạc Dật nói vậy cũng có chút ý cười: "Huynh đệ một nhà, đương nhiên là thân thiết rồi".
"Đúng Rồi, Nhạc Dật còn chưa bái kiến tứ tẩu, hôm nay nhìn thấy quả nhiên dáng vẻ rất đẹp".
Mạc Khanh Vân cười cười với Phong Nhạc Dật: "Lục hoàng tử quá khen".
"Tứ Tẩu gọi đệ là Nhạc Dật đi. Nhạc Dật không muốn quá xa lạ với tẩu". Phong Nhạc Dật cười rộ lên lộ ra một chiếc răng nanh, thêm tuổi chỉ mới mười bốn làm trong lòng người khác sinh ra cảm giác yêu thương.
Mạc Khanh Vân đương nhiên cười gật gật đầu: "Vậy ta gọi đệ là Nhạc Dật".
"Đa Tạ tứ tẩu".
Lúc ba người đang vui vẻ trò chuyện, Ôn Tương Ngôn tự mình đưa đại hoàng tử và nhị hoàng tử vào, Ôn Vĩnh Kiệt vừa rồi còn chưa có cơ hội lui ra vẫn đang đứng một bên chờ, vừa nhìn thấy phụ thân đưa người đến liền nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.
Ba người Phong Hàn cũng đứng dậy chào hỏi, Phong Văn Diệu cười xua xua tay với mọi người: "Không cần đa lễ, vừa rồi thấy tứ đệ và lục đệ trò chuyện vô cùng vui vẻ, không biết là đang nói chuyện gì?"
Phong Nhạc Dật thấy Phong Hàn không nói chuyện đành phải cười mở miệng: "Hồi điện hạ, Nhạc Dật và tứ ca chỉ là chào hỏi nhau, hàn huyên vài câu cùng tứ tẩu mà thôi".
Phong Văn Diệu cười cười: "Vị này chính là tứ đệ muội, còn chưa gặp qua. Chỉ nghe danh tứ đệ muội phong hoa tuyệt đại, vô cùng nổi bật, hôm nay nhìn thấy quả nhiên hơn người thường". Phong Văn Diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-doc-sung-hoang-hau/993992/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.