Tháng sáu năm Long Khải thứ hai, ánh nắng rực rỡ, lộng lẫy sáng chói. Sau buổi trưa một chút, trời mưa to hai khắc, xóa tan cái nóng nực, Vọng Thư viên mát mẻ hơn không ít.
Đằng Huy Nguyệt mặc quần áo mỏng rộng rãi, ngồi bên cửa sổ nhìn hồ nước nhỏ phía xa. Trong hồ có trồng nhiều loại hoa sen, chỉ cần liếc nhìn một cái, lục ý dạt dào, hoa sen xinh đẹp thanh khiết nở rộ, mùi sen dìu dịu thoảng bay trong gió, vui tươi thanh thản.
Nỗi phiền muộn trong lòng Đằng Huy Nguyệt giảm bớt một chút bởi cảnh đẹp này, nhưng vẫn có chút đứng ngồi không yên, hàng lông mày xinh xắn nhíu lại.
Cánh cửa mở ra kêu một tiếng, Đằng Huy Nguyệt quay đầu lại, lọt vào tầm mắt là một bó sen nở rộ, nhụy hoa non nớt như ngọc trai, dịu dàng ướt át. Phía sau hoa sen, là khuôn mặt ôn nhu tuấn mỹ của Minh đế, cùng với nụ cười nhè nhẹ.
“Cữu cữu!” Đằng Huy Nguyệt thoáng cái cười lớn! Phiền muộn tiêu tan hết!. Cậu đứng lên đi về phía Minh đế, vạt áo vung lên thành một độ cong tuyệt đẹp.
“Chậm một chút, cữu cữu không chạy, hoa sen cũng không chạy!” Minh đế cười nói.
Đằng Huy Nguyệt giận dỗi liếc hắn một cái, động tác chậm lại theo phản xạ. Cậu mang thai vừa được ba tháng, Minh đế trông chừng cậu rất chặt. Tâm tình không chua xót bi thương giống như lúc có A Kiếp, hiện giờ ngày nào cũng ở cùng Minh đế, tâm trạng cậu vui sướng, ngược lại lộ ra một chút yếu ớt. Đứa bé này còn biết dày vò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-truong-ung-chu/1214443/quyen-4-chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.