Đêm cuối thu lạnh lẽo, Tề Minh Diệu nằm xuống, mãi không ngủ được.
Hắn biết đêm nay Tề Minh Viêm đi đâu, dường như có thể đoán được kết cục của hắn, lại dường như cái gì cũng mơ hồ.
Nằm đến tận đêm khuya mà không buồn ngủ, hắn ngồi dậy. Vết thương trên đùi hắn vẫn chưa khỏi hẳn, đi đứng bất tiện, tiếng động hơi lớn, làm kinh động đến Đào Phúc đang hầu hạ bên ngoài.
Thái giám đã hầu hạ hắn từ nhỏ này được Tề Minh Viêm đưa tới mấy ngày trước, gầy như một que củi, gục xuống bên chân hắn khóc lóc, sau đó một tấc cũng không rời khỏi hắn.
“Chủ tử?” Đào Phúc cuống quýt đi tới. Sau khi Tề Minh Diệu đăng cơ, Đào Phúc gọi hắn là “Hoàng thượng”, nhưng hiện giờ hai người nằm trong tay Tề Minh Viêm, Đào Phúc sợ chọc giận Tề Minh Viêm sẽ bất lợi cho Tề Minh Diệu, chỉ có thể đổi cách gọi. Nhưng gọi “điện hạ” thì không cam lòng, cho nên đổi sang gọi là chủ tử.
“Đừng hoảng, ta không sao.” Tề Minh Diệu nói.
Đào Phúc vội vàng khoác áo choàng lên lưng hắn, tránh cho hắn bị cảm lạnh. Tề Minh Diệu từng bị thương quá nặng, thân thể vẫn rất yếu, nhất là chân hắn, gần như Đào Phúc nhìn thấy một lần là muốn khóc một lần. Hắn đã quen nhìn một Tề Minh Diệu hăng hái khi làm Hoàng tử làm Hoàng đế, đâu thể ngờ có một ngày Tề Minh Diệu rơi vào thảm cảnh mất đi thân phận, còn hỏng một chân? Nỗi bi thương trong lòng có muốn dừng cũng không được.
Nhưng ngược lại, bên ngoài trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-truong-ung-chu/1214440/quyen-4-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.