Đằng Huy Nguyệt ra lệnh thay đổi đường đi, sau đó bảo Liễm Vũ để lại ký hiệu mà chỉ có ám vệ mới có thể phân biệt được. Liễm Vũ là đầu lĩnh của các ám vệ bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, nhưng đối với những ám vệ được phân chia ở khắp các nơi trong nước, hắn cũng không có quyền lực để dùng.
Chỉ cần sự an nguy của Đằng Huy Nguyệt không bị đe dọa, Liễm Vũ sẽ chấp hành mệnh lệnh của Đằng Huy Nguyệt một cách vô điều kiện.
Đằng Huy Nguyệt vứt xe ngựa sang một bên, buộc A Kiếp vào trước người mình, cưỡi tuấn mã, dẫn mọi người ra khỏi đường cũ rồi đi vào trong khu rừng rậm. Lúc mặc trời lặn, đoàn người hạ trại ở một vị trí bí ẩn. Trải qua ba ngày như thế, một nam tử trẻ tuổi mặc áo xám tìm được chỗ của đoàn người Đằng Huy Nguyệt.
Mấy người Liễm Vũ phản ứng rất nhanh, vây thành vòng tròn để bảo vệ Đằng Huy Nguyệt và A Kiếp ở giữa.
Nam tử không cảm thấy gì khi đối mặt với vẻ giương cung bạt kiếm trước mắt, nhanh nhẹn quỳ một gối, dâng tín vật lên: “Ám vệ sở tại, Bạch Thuật của Tịnh Châu tham kiến điện hạ.” Ám vệ thuộc hạ của Minh đế, họ chỉ biết trung thành với một vị bệ hạ và một vị điện hạ. Vị bệ hạ kia là Minh đế, còn điện hạ thì chính là Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt. Dù rằng hiện giờ Đằng Huy Nguyệt là Hoàng hậu, nhưng họ vẫn xưng hô là điện hạ.
Nghe người tới tự xưng là Bạch Thuật, trong lòng Liễm Vũ hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-truong-ung-chu/1214431/quyen-4-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.