Không khí trong phòng ấm áp như mùa xuân, Tề Minh Diệu vừa mới thấy khuôn mặt lạnh băng nhạc mẫu đại nhân xong, sau đó còn phải tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng của Đằng Kỳ Sơn, chỉ biết cười khổ không thôi. Từ sắc mặt thay đổi của Đằng Kỳ Sơn, Tề Minh Diệu đoán có lẽ hắn rất muốn đánh mình một trận, nhưng vì kiêng dè điều gì mới không tiện ra tay.
Tề Minh Diệu không tự cao tự đại đến mức cho rằng An Quốc công nhạc phụ dám trừng mắt với cả Minh đế đây đang kiêng dè chính hắn. Chỉ e chính vì nghĩ cho ngoại tôn nhi vừa mới ra đời, không tiện thấy màu đỏ.
“Nhạc phụ đại nhân.” Tề Minh Diệu dễ tính, chỉ đành thở dài. “A Việt sinh hạ thuận lợi, phụ tử bình an.”
“A Việt của ta phúc lớn mạng lớn, tất nhiên rất khỏe mạnh.” Đằng Kỳ Sơn nhấn giọng thật mạnh, rốt cuộc cũng không đi đi lại lại nữa, ngồi xuống.
Tề Minh Diệu đưa chén trà vừa được pha xong cho hắn: “Hoàng cô cô đã đi thăm A Việt, nhạc phụ đại nhân không phiền cũng đi một chuyến? A Việt rất nhớ ngài.”
Sắc mặt Đằng Kỳ Sơn dịu lại, trà cũng không uống, dứt khoát đứng dậy. Từ ngày Đằng Huy Nguyệt gả vào Đoan Thừa vương phủ, vì có thai, mới chỉ về phủ Công chúa một lần. Đằng Kỳ Sơn cũng chỉ đến vương phủ thăm cậu một lần, dù sao thân phận cũng bị giới hạn, không thể tới nhiều, lần nào cũng chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn theo thê tử gióng trống khua chiêng đi thăm, cực kỳ thống hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-truong-ung-chu/1214408/quyen-3-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.