Ngón tay tinh xảo trắng ngần vân vê một quả nho, chậm rãi bóc vỏ, cho vào trong miệng.
Lúc Đằng Văn Kỳ được thông báo tới đây, Đằng Huy Nguyệt đã ăn hơn nửa đĩa nho. Tuy vẫn muốn ăn, nhưng ăn quá nhiều sẽ không tốt, cậu phất tay ra hiệu cho thị nữ mang đĩa nho đi, không nhìn thấy sẽ không nghĩ đến.
Đứa bé trong bụng đã được tám tháng, cậu nằm trên sạp, như một con mèo lười biếng kiêu ngạo nằm phơi bụng.
Khi Đằng Huy Nguyệt xuất giá, Đằng Văn Kỳ làm tương tân, vẫn luôn mơ mơ hồ hồ cảm thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, mây gió nổi lên, dọa hắn không dám bước nhiều thêm một bước, nói nhiều thêm một câu, thật sự là không dám nhớ lại.
Bây giờ thấy vẻ u sầu ảm đạm trên người Đằng Huy Nguyệt khi đó đã tiêu tán không ít, vẻ mặt không vui mừng cũng không buồn khổ, khí chất nhã nhặn khoan thai, có vẻ được chăm sóc rất tốt, trong lòng Đằng Văn Kỳ thoải mái hẳn lên.
Mặc dù hắn không biết Đằng Huy Nguyệt xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn mong Đằng Huy Nguyệt sống thật tốt.
“A Việt, ta đến rồi.” Đằng Văn Kỳ lên tiếng. Không biết phải giải thích thế nào, càng lúc hắn càng không có vẻ câu nệ dè chừng khi đối mặt với Đằng Huy Nguyệt.
“Mười ngày sau là hôn lễ của ngươi, sao lại rảnh rỗi tới đây?” Đằng Huy Nguyệt biếng nhác nói, đôi mắt hoa đào liếc nghiêng một cái, mang theo vẻ mị hoặc quyến rũ.
Đằng Văn Kỳ nhìn mà đỏ mặt, thành thật nói: “Hôm trước gặp Đoan Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-truong-ung-chu/1214404/quyen-3-chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.