Trong viện của Vương Thừa Kiên, mọi người đang bận rộn đều hành lễ với Đằng Huy Nguyệt. Thế nhưng động tĩnh này lại không hề làm kinh động đến Vương Thừa Kiên. Bà tử đã nhắc nhở nhỏ giọng cũng không có tác dụng, bất đắc dĩ đẩy hắn một cái, mới gọi tinh thần Vương Thừa Kiên trở lại.
“Điện hạ, ngươi tới rồi.” Vương Thừa Kiên bỏ cuốn sách xuống, đứng dậy nói.
Hắn đang mặc áo trắng dài mộc mạc, dáng người thon thả, mặt mày an nhiên bình tĩnh, trong thanh tú mang theo phong vận không nói thành lời. Cho dù là Đằng Huy Nguyệt đã quen với các kiểu mỹ nhân, cũng thấy hắn khá thuận mắt, thảo nào Lục Triển Vân mê đắm hắn đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, bảo trái sẽ không nói phải.
Đằng Huy Nguyệt bật cười, chắp tay sau lưng đi quanh Vương Thừa Kiên một vòng, chậc chậc ra tiếng.
Vương Thừa Kiên vẫn rất bình tĩnh mặc cho cậu quan sát. Nhưng thấy dáng vẻ những người khác vừa cung kính vừa tò mò khó nén, nhíu mi bảo bọn họ ra ngoài, để tránh làm Đằng Huy Nguyệt không vui.
Nguyên Trưng Ung chủ không vui khi những người thân thiết tất cung tất kính với cậu, nhưng với những người khác thì rất coi trọng quy củ lễ nghi, không thích bọn họ vô lễ.
Quả nhiên, thấy mọi người đều đã ra ngoài, còn biết điều đóng cửa lại, Đằng Huy Nguyệt kéo Vương Thừa Kiên ngồi xuống, thích thú hỏi: “A Kiên, ngươi biết ngày mai ngươi phải xuất giá không?”
Vương Thừa Kiên nhìn cậu một cái: “Đương nhiên.”
“Vậy tại sao ngươi vẫn giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-truong-ung-chu/1214386/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.