“Con chỉ ở trong phủ.” Đằng Huy Nguyệt nói với vẻ đương nhiên.
Sau đêm trừ tịch, mùng một cả nhà đều ăn uống ở trong cung, mùng hai vẫn tiếp tục ở trong cung, trở về phủ Công chúa đã là mùng ba. Trong suốt một năm, khoảng thời gian ở nhà lâu nhất của Đằng Huy Nguyệt cũng chỉ có lúc này. Tất nhiên cậu sẽ ngoan ngoãn ở trong phủ, tận hiếu với cha mẹ.
Bất quá, cậu và Minh đế đang tình nồng ý mật, một ngày không gặp nhau sẽ rất nhớ. Minh đế nghĩ cho cậu, không giữ cậu ở trong cung, mà là thường xuyên đi qua mật đạo để đến gặp cậu, ôm cậu ngủ, giải tỏa nỗi khổ tương tư. Đằng Huy Nguyệt chưa bao giờ biết cậu có thể thích một người đến thế, hơn nữa ngày sau còn thích hơn so với ngày trước, như thể vĩnh viễn không có điểm tận cùng.
Hơn nữa Minh đế đã hứa với cậu sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi vào ngày tết nguyên tiêu, chính là ngày mốt, nếu giờ hồi cung rồi lại ra ngoài sẽ không tiện.
Tề Mẫn rất vui mừng khi nghe đại nhi tử nói vậy, nhưng nàng cũng không bị lừa gạt. Hiểu con không ai bằng mẹ, trên mặt Đằng Huy Nguyệt lộ rõ niềm sung sướng từ tận nội tâm, rõ ràng đang ám chỉ một bí mật.
Nhưng Triệu Kính và Vương Tú Quyên đang ở đây, Tề Mẫn không tiện “thẩm vấn” đại nhi tử.
“A nương biết rồi.” Tề Mẫn cười nhìn cậu.
Đằng Huy Nguyệt nhún vai. Cậu nói rất thật mà.
Tề Mẫn bảo thị nữ đưa chén trà xua lạnh cho Đằng Huy Nguyệt, sau đó tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-truong-ung-chu/1214378/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.