Chẳng qua là cả nhà Minh đế, trên có già, dưới có trẻ, đối tốt với Đằng Huy Nguyệt là rõ như ban ngày. Tề Minh Diệu đường đường là một đích Trưởng Hoàng tử, có tài có đức, mà cũng thắm thiết với Đằng Huy Nguyệt. Nếu không phải e ngại thân phận hắn quá cao, thật sự là một nhi tế rất hiếm có.
Lùi lại một bước để nói, dựa vào sự sủng ái Đằng Huy Nguyệt của Minh đế, của phủ Công chúa phía nàng, của phủ An Quốc công phía Đằng Kỳ Sơn, dù sau này Tề Minh Diệu thay lòng đổi dạ, muốn cô phụ Đằng Huy Nguyệt, cũng phải nghĩ trước rồi hẵng làm. Minh đế vẫn chưa lớn tuổi, nàng và Phò mã cũng như nhi tử Đằng Huy Nhiên, tuyệt đối sẽ không ngồi im để chuyện này xảy ra.
Hơn nữa trong lòng Tề Mẫn, Đằng Huy Nguyệt luôn là tốt nhất, tất nhiên nên có thân phận tốt nhất và địa vị xứng đáng nhất.
Đi lên hậu vị, làm mẫu nghi thiên hạ, trở thành người mà bất cứ ai trong thiên hạ cũng phải ngước lên nhìn, là giấc mơ của mỗi một nữ tử và văn tử quyền quý.
Nguyên Trưng, vẫn chưa hề có một vị văn tử Hoàng hậu…
Hiểu con chỉ có mẹ. Trịnh Thái hậu thấy Tề Mẫn trầm tư, cũng hiểu không phải nàng hoàn toàn không có suy nghĩ đó.
“… Mẫn Mẫn, con đã hỏi ý A Việt chưa?” Bất chợt, Trịnh Thái hậu hỏi. Tiểu tổ tông Đằng Huy Nguyệt này, nếu cậu chưa gật đầu mà mọi người đã tự tiện quyết định, tuyệt đối sẽ ầm ĩ cả ngày trời.
“A Việt thông minh thì thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-truong-ung-chu/1214375/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.