Đằng Kỳ Sơn ngẩn người, rồi đột nhiên dừng chân lại, trong nháy mắt suy nghĩ xoay nhanh.
Sau một lát, hắn nghiêng người đi vào rừng trúc bên cạnh, đi theo đường tắt để quay trở ra.
Đằng Kỳ Sơn vừa mới đi xong, ngay sau đó rất nhiều nội quyến đi đến thư phòng của Tề Vanh. Người đi đầu chính là Nhữ Nam Vương phi Tiết thị. Đi sau nàng lần lượt là Triệu trắc phi, Thế tử phi Tiền thị, Lâm Phàm, thê tử Chu thị của Tề Vanh, thê tử Cao thị của nhi tử Tề Viễn của Triệu trắc phi và thê tử Kinh thị của Tề Phong – nhi tử của Tề Viễn.
Vừa nãy, mấy người Triệu trắc phi đang thỉnh an Nhữ Nam Vương phi Tiết thị ở Sùng Hi đường, đột nhiên có một thị nữ vội vàng chạy tới, quỳ rạp xuống đất, không kịp thở đã kêu lên: “Thế tử phi! Thế tử phi! Đại tiểu thư, người, người… và biểu thiếu gia, biểu thiếu gia…”
Lâm Phàm nghe thấy không ổn, lập tức quát lớn: “To gan! Ai cho phép ngươi nói xằng nói xiên ở đây? Bịt miệng nàng!”
Hai người hầu khỏe mạnh lập tức đến bịt miệng thị nữ này lại, động tác rất thô lỗ. Thị nữ kêu ô ô giãy giụa, dùng ánh mắt cầu xin nhìn người đang ngồi.
Triệu trắc phi sẵng giọng: “Đợi đã! Nghe nàng nói gì trước đã! Sao chưa gì Lâm Quý thị đã cho người bịt miệng nàng? Chẳng lẽ đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm, có tật giật mình?”
Thế nhưng Lâm Phàm nắm quyền cai quản Nhữ Nam vương phủ đến giờ đã hơn mười năm, sức ảnh hưởng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-truong-ung-chu/1214336/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.