Sau giờ ngọ, Vũ Văn Bùi ăn cơm trưa xong lúc sau liền chạy đến trong phòng Ôn Như Ngọc, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm Ôn Như Ngọc trên giường, sợ bỏ qua lúc y tỉnh lại.
Mãi cho đến buổi chiều cùng ngày, Ôn Như Ngọc mới tỉnh lại.
Lông mi dài mảnh run rẩy, vốn dĩ Vũ Văn Bùi vẫn luôn chú ý Ôn Như Ngọc nhất cử nhất động ngay lập tức mở to hai mắt không chớp mắt nhìn y.
"Tiên sinh, ngươi tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không?" Vũ Văn Bùi vươn tay nâng Ôn Như Ngọc, ngữ khí rất quan tâm, ánh mắt dừng trên người Ôn Như Ngọc, xin lỗi rất nhiều.
"Bùi Nhi, không có việc gì." Ôn Như Ngọc dựa trên đầu giường mỉm cười với Vũ Văn Bùi, vẫy vẫy tay. Lại đối với Đông Nhi đứng ở một bên rõ ràng không vui hỏi: "Đông Nhi, ngươi làm sao vậy?"
Đông Nhi đơn thuần, trước nay trên mặt không có bất luận biểu tình gì, Ôn Như Ngọc đối với đứa nhỏ này rất thích. Cho nên, tuy rằng trên danh nghĩa y xem Đông Nhi như tiểu thị, nhưng trên thực tế, y lại xem cậu như em trai mà đối đãi.
"Hừ, công tử không bao giờ chú ý đến thân thể mình Đông Nhi mặc kệ luôn." Gần một tháng sống chung, khiến Đông Nhi quên mất quan hệ chủ tớ, chỉ lo biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình, may mà, Ôn Như Ngọc cũng không có ý nghĩ trách tội gì.
Ôn Như Ngọc buồn cười nhìn Đông Nhi thở phì phò liếc mắt một cái, hảo ngôn nói: "Được rồi, công tử đã biết sai, Đông Nhi không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-de-su/202001/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.