Kết quả cuối cùng là các vị tướng lãnh đều đồng ý lời đề nghị của Vũ Văn Bùi, nhưng phải cần thiết lựa một thời cơ thỏa đáng, nhất là phải có phương án tác chiến mới có thể đủ chủ động xuất kích tấn công quân địch. Đương nhiên, đây là tất yếu, cũng là khẳng định. Chờ đến khi trong trung trướng chỉ còn lại hai người Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc, Ôn Như Ngọc mới đưa ra sự tình mà chính mình từ lúc mới bắt đầu đã vẫn luôn nghi hoặc. “Bùi Nhi, có phải ngươi nói gì đó với tả tướng quân hay không? Bằng không, hắn vừa rồi sao lại……” Vũ Văn Bùi lắc đầu, cậu cũng tò mò đây, “Ta tưởng tiên sinh đã làm sự tình gì đó khiến hắn kính nể.” Nói xong, cậu đứng lên, đi đến bên người Ôn Như Ngọc, mở to đôi mắt cúi đầu nhìn Ôn Như Ngọc. “Ai biết được.” Không có thói quen ngẩng đầu nhìn người, Ôn Như Ngọc đứng lên, tuy rằng thân y cũng cao như Vũ Văn Bùi, nhưng vẫn còn kém khá xa. Vũ Văn Bùi nhân cơ hội kéo tay Ôn Như Ngọc, tiếp đó liền nhìn sắc mặt Ôn Như Ngọc, con ngươi đen bóng gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Như Ngọc, sau đó dùng chính tay mình bao lấy cả hai tay Ôn Như Ngọc, che ở trong ngực, nói: “Tiên sinh, sao tay ngươi lại lạnh buốt thế?” Đôi tay bị học trò nhỏ hơn mình năm tuổi che ở trong ngực, như thế nào cũng cảm thấy có chút biệt nữu cùng không khỏe, trên mặt hiện lên tia xấu hổ, Ôn Như Ngọc giật giật tay, đem đôi tay mình từ trong lòng ngực Vũ Văn Bùi rút ra, “Bùi Nhi, tiên sinh không lạnh, chỉ là thời điểm mùa đông tới, đều lạnh buốt như vậy.” Xác thật là như thế, ở thời điểm hiện đại, Ôn Như Ngọc chính là thể người yếu ớt, vào mùa đông, cả tay và chân đều lạnh buốt, thường xuyên bị Tiêu Viêm giễu cợt y đời trước nhất định là thiên sứ gãy cánh. Không thể hiểu được đời này, y vẫn như cũ thân thể không tốt, hàng năm phải dựa vào uống thuốc điều trị thân thể, cho nên tay chân lạnh lẽo là do trời sinh, không thể nào thay đổi. Vũ Văn Bùi nhìn tay Ôn Như Ngọc rút về, lại thoáng nhìn qua biểu tình trên mặt Ôn Như Ngọc, hơi hơi thở dài, “Tiên sinh, Bùi Nhi chưa bao giờ ép ngươi, nhưng mong ngươi hãy ngẫm lại những gì Bùi Nhi đã từng nói qua!” “Ta……” Ôn Như Ngọc há miệng thở dốc, cuối cùng không nói ra được câu gì. “Tiên sinh, Bùi Nhi thật sự, yêu ngươi.” Đối diện hai mắt Ôn Như Ngọc, trong ánh mắt Vũ Văn Bùi đầy thâm tình vô hạn cùng yêu say đắm, cũng có, quyết tâm cùng kiên định thật sâu. Ôn Như Ngọc không đành lòng đối diện cùng Vũ Văn Bùi, y nghiêng mặt qua, tránh xa tầm mắt Vũ Văn Bùi, ôn thanh nói: “Bùi Nhi, tiên sinh có chút mệt mỏi, muốn về doanh trướng nghỉ ngơi trước.” Nói xong, không đợi Vũ Văn Bùi lên tiếng giữ lại liền xốc lên rèm cửa, đi ra ngoài. …… Nói xong về bên này, bên kia Chung Lí cùng Từ Thành sau khi rời đi trung trướng cũng không có trở lại doanh trướng của mình, mà là tuần tra hết lều trại này đến lều trại khác. Một canh giờ sau, bọn họ ở trong doanh trướng Chung Lí tụ họp, nói ra kết quả tuần tra của chính mình. Chung Lí cáu gắt mắng một tiếng, hôm nay nếu Ôn Như Ngọc không nói, bọn họ còn không biết, binh lính thủ hạ bọn họ lại gian khổ đến như vậy. —— những lều trại đó quả nhiên không thể dành cho người ở. Vỗ thật mạnh lên bàn, Chung Lí không nhịn được lời nói trong lòng, lập tức liền trực tiếp thô bạo cất giọng, “Mẹ nó, cái bọn lão binh mấy ngày nay không biết làm gì, trời lạnh như vậy, thế mà một cái chăn bông cũng đều không có, đây có còn là con người không?” So với Chung Lí, Từ Thành nội liễm hơn nhiều, chỉ thấy hắn chau mày, nói ra nghi hoặc chính mình, “Kỳ quái, bệ hạ phát xuống quân lương rõ ràng không ít, đám lính cư trú trong hoàn cảnh như thế nào lại thành bộ dạng như thế này!” “Còn phải nói, khẳng định là có người cắt xén quân lương.” Chung Lí một khuôn mặt hổ, nghiến răng nghiến lợi nói. Từ Thành liếc mắt nhìn Chung Lí, “Không bằng không cớ, ngươi nói bừa cái gì!” “Nói bừa cái rắm, lão tử binh đều là đi theo lão tử liều sống liều chết từ trên chiến trường một đường chém giết, hiện tại lại có hoàn cảnh như vậy, lão tử còn quản cái gì!” Từ Thành: “……” Hắn phát hiện, chính mình thật sự vô pháp cùng cái tên nhị lăng Chung Lí nói chuyện. “Được, ngươi cứ ở chỗ này tiếp tục mắng chửi đi, ta muốn đi tìm Vương gia, báo cáo một chút hoàn cảnh vừa rồi. Nếu là thật sự có người dám can đảm cắt xén quân lương, như vậy, chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn!” Từ Thành đứng lên, ném xuống lời nói liền soái khí xoay người rời đi, lưu lại Chung Lí hô to gọi nhỏ kêu, “Ấy, Từ Thành ngươi từ từ chờ ta đã, ta với ngươi cùng đi ——“ Thời điểm hai người đến trung trướng, Vũ Văn Bùi ngồi ở thượng vị nhìn thư tịch trong tay, Diệp Quân ngồi ở dưới, đoan đoan chính chính, ánh mắt không nghiêng không lệch dừng ở công văn trên tay. Chung Lí cùng Từ Thành liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quỳ xuống ôm quyền cung kính nói: “Tham kiến Vương gia.” Vũ Văn Bùi dùng tay trái lật trang sách ra sau, thuận miệng nói: “Đều đứng lên đi, hai vị tới đây, là có chuyện bẩm báo đi.” Chung Lí vừa định mở miệng đã bị Từ Thành giành trước, hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Từ Thành, sau đó ngây ngốc đứng ở một bên đảm nhiệm trở thành một cây cột nhà. “Vương gia, mạt tướng phát hiện, vật dụng trong quân doanh của binh lính, trong đó đại bộ phận có vàng thau lẫn lộn trà trộn vào.” Từ Thành cúi đầu, tất cung tất kính báo cáo. Từ Thành nói thành công khiến Vũ Văn Bùi chú ý, cậu buông xuống thư tịch trong tay, thần sắc bình tĩnh mở miệng, “Ngươi là nói, trong quân có người cắt xén quân lương, lạm dụng chức quyền cấp cho binh lính vật tư thật giả lẫn lộn?” “Mạt tướng không dám ngắt lời.” Vũ Văn Bùi ngón tay phải gõ lên mặt bàn, lại nói: “Việc này các ngươi đã nói qua với ai chưa?” Chung Lí cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, đoạt lấy Từ Thành, lớn giọng rống to, “Không ai biết, trừ bỏ Vương gia cùng Diệp tướng quân.” Từ Thành yên lặng trợn trắng mắt, không phải còn hai người bọn họ sao? Vũ Văn Bùi gật gật đầu, biểu tình không có chút nào biến hóa, “Tốt, các ngươi đi xuống đi, nhớ lấy, chuyện này, không được đề cập tới ai hết.” Từ Thành cùng Chung Lí đều gật đầu, sau đó cung kính hành lễ lúc sau liền rời đi Trong trướng, chỉ còn lại hai người Diệp Quân cùng Vũ Văn Bùi. “Diệp tướng quân, ngươi xem, chuyện này, là ai làm.” Câu môi cười lạnh, Vũ Văn Bùi hỏi. Diệp Quân nhìn qua Vũ Văn Bùi, thần sắc bình đạm trả lời: “Không phải trong lòng Vương gia đã có người được chọn sao?” “Diệp tướng quân, trong quân trừ bỏ hắn ta, cũng không có người có gan dám làm việc này.” Một tiếng này là khẳng định lời Diệp Quân nói. Vũ Văn Bùi đại khái đã đoán được là ai, chỉ là cậu vốn đang nghĩ đến phải làm như thế nào hoàn thành nhiệm vụ Vũ Văn đế giao cho mình, cái này cũng đơn giản, dù sao cậu cũng trên tay ông ta. “Vương gia không sợ Diệp Quân đem sự tình nói cho người nọ.” Diệp Quân cười hỏi. “Sẽ không. Bùi Nhi tín nhiệm tiên sinh, cũng tín nhiệm Diệp tướng quân nhìn cả chặng đường Bùi Nhi trưởng thành!” Thời điểm nói lời này, ngữ khí Vũ Văn Bùi tuy rằng bình đạm, nhưng ánh mắt cậu nhìn Diệp Quân đầy tín nhiệm, nếu ở trong hoàng cung tìm ra hai người cậu có thể tín nhiệm, một là Ôn Như Ngọc, còn một, đó là Diệp Quân. “Được, có Vương gia nói câu này, không uổng phí Diệp Quân dạy dỗ ngài suốt tám năm qua.” Diệp Quân cười ha ha, hiển nhiên rất là vừa lòng lời nói này của Vũ Văn Bùi. “Như vậy, Diệp tướng quân sẽ giúp ta?” Tầm mắt Vũ Văn Bùi dừng ở trên người Diệp Quân, khóe miệng nhàn nhạt ý cười, cậu phỏng đoán, bắt đầu hôm nay, Diệp Quân sẽ tận lực trợ giúp cậu, lấy thân phận của một thần tử. “Mời Vương gia nói, thần nhất định dốc hết sức lực!” Diệp Quân bỗng nhiên quỳ xuống, ôm quyền lần đầu tiên nghiêm túc đối với thiếu niên học trò đã trưởng thành trước mắt mình này nói ra lời thề chính mình. “Diệp tướng quân xin đứng lên.” Đỡ Diệp Quân đứng dậy, Vũ Văn Bùi nói tiếp: “Diệp tướng quân, sự việc cắt xén quân lương là việc rất trọng đại, không nên tuyên truyền ra ngoài, cho nên, nhiệm vụ này giao cho ngươi, chứng cứ phạm tội, cần phải đầy đủ chi tiết.” “Như vậy, thần nhất định không phụ Vương gia gửi gắm.” X Ôn Như Ngọc trở lại trong doanh trướng, phủng mặt, nhìn chỗ rèm cửa đến phát ngốc. Bên ngoài tiếng bước chân binh lính chỉnh tề, trong doanh trướng, Ôn Như Ngọc cô đơn ngồi một mình trên bàn, trên mặt bình bình đạm đạm, ánh mắt thông thấu sáng ngời. Lúc này, hai binh lính cường tráng nâng một thùng gỗ lớn đi vào trong doanh trướng, đánh gãy Ôn Như Ngọc còn tiếp tục giả bộ dáng vẻ trầm tư, y nhìn hai binh lính thật lâu, xem hai người khó nhọc bưng vào, mới hốt hoảng nhớ lại, dường như y đã từng phân phó qua bảo bọn họ chuẩn bị một chút nước tắm…… “Đặt ở nơi này đi, sau đó các ngươi đi xuống trước.” Tùy tay chỉ một chỗ, Ôn Như Ngọc phân phó nói. Dựa theo phân phó Ôn Như Ngọc, hai binh lính đem thùng gỗ lớn đặt ở nơi y chỉ định, sau đó đổ nước vào thùng, khi nước vượt qua mộc đồng đến một phần ba mới dừng lại, xoay người đi ra ngoài. Ôn Như Ngọc đi đến bên thùng gỗ, thử nước nóng, lúc này mới bắt đầu động thủ cởi bỏ đai lưng, nhanh chóng bỏ quần áo nhảy vào thùng gỗ. Nước vừa đúng vị trí cổ, Ôn Như Ngọc thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại hưởng thụ…… Trong khoảng thời gian này bởi vì đủ loại nguyên nhân, y đã ba bốn ngày không tắm rửa, y cảm thấy chính mình thiếu chút nữa đã bốc mùi rồi. Y ở trong nước ngâm thật lâu, chờ tới khi nước lạnh rồi y mới có chút không nỡ từ trong nước bước ra ngoài. Thời điểm Vũ Văn Bùi trở về, vừa lúc nhìn đến chính là bộ dáng Ôn Như Ngọc như xuất thủy phù dung, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm, khó khăn lắm cậu mới nhịn xuống xúc động chính mình muốn bổ nhào vào đối phương. Bị ánh mắt Vũ Văn Bùi nóng bỏng nhìn như thế, Ôn Như Ngọc cũng cảm nhận được có ánh mắt từ phía sau, vì thế cánh tay nhanh chóng cầm lấy một kiện quần áo khoác ở trên người thấp giọng quát lớn nói: “Ai cho ngươi tiến vào!” “Tiên sinh……” Vũ Văn Bùi lên tiếng, cậu nhanh chóng tiến lại gần, tay đặt ở trên quần áo khoác hờ trên người Ôn Như Ngọc, “Tiên sinh, trước nên mặc quần áo vào, cho dù ở trong trướng có bếp lò, nhưng quần áo đơn bạc như vậy cũng vẫn sinh bệnh.” Từ khi nghe được âm thanh Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc đã không còn khí thế lạnh thấu xương như vừa rồi, vì thế ngoan ngoãn dựa theo Vũ Văn Bùi mặc xong quần áo, một đầu tóc ướt đen nhánh rối tung ở phía sau, quay đầu trừng mắt Vũ Văn Bùi. “Tiên sinh, Bùi Nhi giúp ngươi lau tóc.” Làm lơ Ôn Như Ngọc trừng mắt nhìn mình, khóe miệng cậu cong lên, lấy tấm khăn đặt ở một bên, nhẹ nhàng lau tóc tiên sinh nhà mình. Mái tóc Ôn Như Ngọc thực mềm mại, sợi tóc rất nhỏ, Vũ Văn Bùi đã từng nghe Ngu phi nói qua, tóc càng mềm mượt, tính tình càng tốt, cậu đồng ý những lời này, tiên sinh nhà cậu, chưa bao giờ nổi giận qua một lần, mỗi lần trên mặt đều treo ý cười nhàn nhạt, vĩng viễn ôn hòa như thế. Ôn Như Ngọc trên mặt rất là hồng nhuận, ánh mắt doanh đầy nước, là bởi vì vừa rồi mới tắm xong, chỉ là lúc này, y cảm thấy chính mình mặt đỏ lên rồi, mà không phải là do hơi nước hung lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]