Chương trước
Chương sau
Bóng đêm vô tận, cùng Ôn Như Ngọc nằm trên một cái giường Vũ Văn Bùi lại không cách nào ngủ được, vì không muốn làm tiên sinh thức giấc, cậu chỉ có thể ngây ngốc nằm thẳng ánh mắt thẳng tắp nhìn rèm trướng phía trên.
Trong lòng dâng lên từng cơn ấm áp, bên tai truyền đến hơi thở nhẹ nhàng của Ôn Như Ngọc, cậu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm át dào dạt, thật tốt, thật tốt, cứ như vậy từ từ chìm vào giấc ngủ ——
Trong cơn hốt hoảng, thiếu niên không biết khi nào mình chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn, trong giấc mộng dường như chính mình bắt được một người, sau đó đè ở dưới thân mình, tay mình ở trên thân thể lạnh lẽo của đối phương tùy ý sờ loạn, người ở dưới thân cậu dường như cũng đang khó nhịn, đôi tay ở trên người y khiến cậu cảm nhận được từng cơn lạnh lẽo……
Cậu cảm thấy trong lòng tích tụ một ngọn lửa, rất muốn phát tiết ra ngoài, cậu hung hăng cúi đầu ở trên thân thể người đó gặm cắn phát tiết một hồi, tựa hồ chỉ có thể làm như thế mới có thể khiến cậu bình ổn ngọn lửa trong lòng này ——
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cậu cảm thấy cánh môi lạnh lẽo của đối phương hôn lên thân thể nóng hừng hực của mình, cảm giác sảng khoái nháy mắt bao vây toàn thân cậu, tựa hồ như tự tập vào một điểm nào đó, sau đó đều dồn vào hạ thân một lần bạo phát ra ngoài.
Hốt hoảng, thiếu niên sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt lười biếng, rồi trong một giây nghe được thanh âm đến từ người dưới thân, đó chính là thanh âm đã nghe quá quen thuộc!
Tiên sinh, cậu đang đè lên người, đó chính là tiên sinh mình!!
Một cái chớp mắt, đôi mắt cậu trừng lớn bỗng nhiên ngay lập tức ngồi dậy, trong khoảng thời gian ngắn mồ hôi lạnh túa ra liên tục.
Ôn Như Ngọc ngủ say ở bên cạnh thiếu niên nghe được tiếng thét kinh hãi xoa lên hai mắt còn có chút buồn ngủ, lẩm bẩm một câu: “Bùi Nhi?”
Nghe được thanh âm Ôn Như Ngọc lại khiến Vũ Văn Bùi khiếp sợ, Vũ Văn Bùi như vậy khiến Ôn Như Ngọc trong nháy mắt liền thanh tỉnh, y vội vàng ngồi ngay ngắn, thanh âm lo lắng hỏi: “Bùi Nhi làm sao vậy, mơ thấy ác mộng?”
Vũ Văn Bùi cảm nhận được hạ thân chính mình ướt át, ở trước mặt Ôn Như Ngọc không ngừng cố gắng khống chế cơn đỏ mặt, ánh mắt lập lòe, lúc này cậu phải phản ứng làm sao đây.
—— cậu thế mà nằm mộng xuân, hơn nữa đối tượng mộng xuân chính là tiên sinh!
Nhớ lại trong mộng tiên sinh bởi vì khoái cảm trên mặt ửng đỏ ánh mắt mê ly, cậu bỗng nhiên hiểu rõ rất nhiều sự tình!
Cậu hiểu rõ, vì cái gì không muốn cậu cùng tiên sinh có người thứ ba chen vào; vì cái gì cậu không muốn tiên sinh cưới vợ; vì cái gì cậu cảm thấy, tiên sinh chỉ có thể ở bên người mình!
—— cậu thế mà, thích tiên sinh, tiên sinh nhà cậu!
Trong chớp mắt, suy nghĩ cậu thiên hồi bách chuyển, bỗng nhiên thật nhiều tin tức tràn vào đại não, làm biểu tình cậu trở nên có chút dại ra.
Ôn Như Ngọc lại thấy Vũ Văn Bùi bộ dáng ngây ngốc ánh mắt dại ra, cho rằng đã xảy ra chuyện quan trọng gì, thần sắc trên mặt nôn nóng càng thêm rõ ràng, y một lần nữa hỏi: “Bùi Nhi, ngươi làm sao vậy, không nên dọa tiên sinh đó.”
Âm thanh lo lắng dẫn theo nôn nóng gọi suy nghĩ Vũ Văn Bùi trở về, cậu quay đầu nhìn Ôn Như Ngọc gần ngay trước mắt, nhìn đối phương dung nhan thanh tú biểu tình quan tâm, bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó âm thanh có một chút ủy khuất nói với Ôn Như Ngọc: “Tiên sinh, Bùi Nhi khó chịu!”
“Nơi nào khó chịu, tiên sinh đi mời thái y đến giúp ngươi.” Nói xong liền vội vàng xuống giường hướng bên ngoài chạy đi, lúc này bầu trời bên ngoài mặt trời đã dần lên cao, ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt Ôn Như Ngọc, dẫn theo lọn tóc cuốn bay theo gió, giây tiếp theo, Ôn Như Ngọc cảm giác được cánh tay mình bị một bàn tay ấm áp có chút thô ráp bắt được.
“Bùi Nhi?”
Vũ Văn Bùi xốc chăn lên, dùng cánh tay không bắt lấy Ôn Như Ngọc chỉ chỉ vị trí hạ thân mình, miệng hơi chu lên, hít hít mũi, nói: “Bùi Nhi nơi này khó chịu.”
Ôn Như Ngọc tầm mắt rơi xuống chỗ địa phương kia của Vũ Văn Bùi, gương mặt nổi lên thần sắc xấu hổ, đây là…… Mộng tinh.
Sờ sờ mũi, Ôn Như Ngọc không được tự nhiên giật giật tay, sau đó quay đầu đi, trời ơi, cái này phải làm sao để y nói đây, y xém nữa quên mất, học trò mình, năm nay đã mười ba tuổi rồi.
Vũ Văn Bùi vẫn luôn quan sát đến biểu tình Ôn Như Ngọc, thấy đáy mắt tiên sinh hiện lên tia không được tự nhiên không muốn nhìn đến chính mình, vì thế còn bỏ thêm một mồi lửa, “Tiên sinh, có phải Bùi Nhi trúng bệnh nặng không?” Thiếu niên cảm xúc tụt dốc, biểu tình trên mặt tái nhợt, hàm răng gắt gao cắn lên môi, đầu cũng rũ xuống.
“Không phải!” Vừa nghe Vũ Văn Bùi tưởng thành như vậy, Ôn Như Ngọc nhanh chóng lên tiếng phản bác, y lại nhìn qua cái chỗ ấy của Vũ Văn Bùi, thấy nơi đó tuy rằng đã tiết qua một lần nhưng dáng vẻ vẫn đứng thẳng như cũ, đành phải đảm đương bất đắc dĩ nói, “Nơi này giống như là đang nói, Bùi Nhi đã trưởng thành.”
“Bùi Nhi trưởng thành? Chính là Bùi Nhi hiện tại thật là khó chịu.” Đôi mắt mở lớn nhìn Ôn Như Ngọc, vẻ mặt mang vẻ ngây thơ vô số tội.
Vũ Văn Bùi từ nhỏ lớn lên ở trong cung, mưa dầm thấm đất, như thế nào sẽ không hiểu đây là cái gì, suy nghĩ cậu bách chuyển thiên hồi, làm như vậy, chỉ là một kế sách mà thôi.
Cậu nếu đã hiểu rõ chính mình thích Ôn Như Ngọc, như vậy cuộc đời này của Ôn Như Ngọc, chỉ có thể là của cậu, cậu tuyệt đối không cho phép, giữa bọn họ xuất hiện người thứ ba!
Chỉ là, cậu cũng biết, hiện tại không thể nói ra, quá nóng vội, ngược lại sẽ dọa đối phương chạy mất. Thế cho nên, chỉ cần chậm rãi mà tới, mà bước đầu tiên này, là phải bảo Ôn Như Ngọc tự mình dạy dỗ chuyện yêu đương này.
Ôn Như Ngọc đáng thương có như thế nào cũng không nghĩ đến, học trò chính mình dạy ra, đã có chủ ý đến y, y nghe thấy âm thanh Vũ Văn Bùi cùng biểu tình lúc cùng y nói chuyện, nháy mắt trong lòng liền mềm thành một mảnh.
Y sờ lên đầu thiếu niên, như hạ một cái quyết tâm, cầm tay thiếu niên sau đó đặt tới chỗ đứng thẳng kia, trên mặt hiện lên tia đỏ ửng, thanh âm lộ ra có chút không được tự nhiên, “Bùi Nhi, tiên sinh dạy ngươi như thế nào, về sau đều phải làm như vậy, ngươi dựa theo tiên sinh mà làm cho tốt……”
……
Mãi cho đến khi tay Ôn Như Ngọc mỏi nhừ, Vũ Văn Bùi mới chịu tiết ra, sau cơn cao trào giờ khắc này thiếu niên mỹ lệ đến cực điểm, Ôn Như Ngọc trong nháy mắt, nhìn đến dại ra.
Hung hăng lắc lắc đầu, Ôn Như Ngọc vội vàng đứng lên, quay lưng trước giường Vũ Văn Bùi nói: “Tiên sinh vì ngươi đi chuẩn bị nước nóng, Bùi Nhi trước hết nên tắm gội qua một lần đi.” Dứt lời, bước chân nâng lên vội vội vàng vàng hướng ngoài cửa đi đến.
Vũ Văn Bùi thấy Ôn Như Ngọc dáng vẻ vội vàng, phụt một tiếng cười thật lớn, tiên sinh ngượng ngùng đỏ mặt như vậy, thật sự quá đáng yêu.
X
Hoàng Hậu được Vũ Văn đế chấp thuận, ngày hôm sau bảo Lý ma ma mang lên cung đình nội thị cùng với một nữ quan do chính mình lựa chọn hướng tới Cảnh Nhân Cung mà đi.
Bà tự mình chọn lựa nữ quan này chính là ấu nữ Lại Bộ Thị Lang, tháng ba năm kia nhập cung, không thể tuyển phi tử làm nữ quan, bà đã tự mình dạy bảo nữ quan của mình cùng với sự tình phải làm, sau khi đã vừa lòng rồi mới lãnh người tới chỗ ở Vũ Văn Bùi.
Mục đích của bà thực dễ hiểu, chính là muốn nội thị dạy dỗ chuyện yêu đương của Vũ Văn Bùi bắt cậu phải chìm đắm hoan ái nam nữ cá nước thân mật, đáng tiếc bà có nghĩ như thế nào cũng không thể nào dự đoán được, sáng sớm hôm nay, Vũ Văn Bùi đã hiểu rõ tâm ý chính mình, dụng tâm của bà, coi như là uổng phí.
Trong Cảnh Nhân Cung, rất là yên tĩnh, thời gian này Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi đều sẽ ở thư phòng, hai người một người nghiêm túc đảo mắt nhìn binh thư một người lười biếng dựa vào một bên nhìn thư tịch mà mình cảm thấy hứng thú, có lẽ có liên quan đến lịch sử đi……
Chỉ là hôm nay có chút bất đồng, Ôn Như Ngọc phá lệ không có cùng Vũ Văn Bùi cùng nhau ngốc tại thư phòng, mà là về tới phòng mình, lấy lý do là muốn bồi bổ giấc ngủ lảng tránh cùng Vũ Văn Bùi ở chung, chuyện hồi sáng ngày hôm nay, làm y có chút không biết phải làm sao, không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt Vũ Văn Bùi.
Vũ Văn Bùi cũng nghĩ rằng mình không nên quá bức bách Ôn Như Ngọc, cho nên cũng không nói gì, chỉ là tự mình ngồi đọc sách, nhưng lại không đọc được chữ nào……
Đúng lúc này, Tiểu Thần Tử vội vội vàng vàng chạy chậm vào thư phòng, trên gương mặt chảy đầy mồ hôi, thấy Vũ Văn Bùi liền quỳ xuống bẩm báo nói: “Lục điện hạ, Hoàng Hậu nương nương tới.”
Đồng thời vào lúc đó, Ôn Như Ngọc đang ở trong phòng vô cùng rối rắm, cũng nghe Đông Nhi tới đây bẩm báo.
Y lập tức thu hồi biểu tình trên mặt, trở nên nghiêm túc, vào thời điểm này, Hoàng Hậu tới làm gì! Bùi Nhi, sẽ không bị khi dễ đi!
Nghĩ như vậy, vội vàng hướng tới Đông Nhi nhanh chóng chạy đến phòng tiếp khách, Hoàng Hậu đã đến, nhất định sẽ có chuyện!
……
Ôn Như Ngọc đúng lúc cùng Vũ Văn Bùi tiến đến phòng tiếp khách, hai người liếc mắt nhìn nhau, mới một trước một sau tiến vào phòng khách.
Vũ Văn Bùi đối với Hoàng Hậu ngồi ưu nhã cao quý uống nước trà cung kính hành lễ, “Mẫu hậu vạn an.”
Ôn Như Ngọc theo phía sau cũng cung kính hành lễ nói: “Vi thần Ôn Như Ngọc, tham kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn an.”
Hoàng Hậu khóe miệng dẫn theo ý cười, ánh mắt nhu hòa, ôn hòa nói: “Đều miễn lễ đi, lại bổn cung nhìn xem, Bùi Nhi đều đã lớn như vậy rồi.”
Vũ Văn Bùi thẹn thùng cười một chút.
Ôn Như Ngọc đứng ở phía sau Vũ Văn Bùi, ánh mắt thanh triệt phóng đãng.
Hoàng Hậu ánh mắt lại rơi xuống trên người Ôn Như Ngọc, trên dưới đánh giá một phen mới nói: “Thật sự quân tử ôn nhuận như ngọc, ngươi là Ôn Như Ngọc đi?”
“Đúng là vi thần.” Cung kính trả lời.
“Không tồi không tồi không tồi, quả nhiên là tuấn tú lịch sự.” Liên tục nói ba câu không tồi, Hoàng Hậu ánh mắt chuyển qua trên người Vũ Văn Bùi, bà hướng đến Vũ Văn Bùi vẫy vẫy tay, đợi cho cậu đi đến trước mặt bà, mới mỉm cười nói: “Bùi Nhi năm nay đã mười ba tuổi đi, hôm qua bệ hạ ra công đạo bổn cung đưa ra nội thị dạy dỗ con một chút sự tình, bổn cung hôm nay liền mang theo nội thị đến đây.”
Nhìn Vũ Văn Bùi trên mặt hiện lên tia xấu hổ thần sắc không được tự nhiên, thế là che miệng cười một chút, “Không quan hệ, Bùi Nhi trưởng thành, là phải hiểu chuyện này.” Kéo qua nữ quan đã chọn lựa cho Vũ Văn Bùi liền nói: “Nhìn đi, đây là mẫu hậu tự mình vì con chọn lựa nữ quan, gọi là Ngôn Lan, diện mạo hẳn là hợp mắt con đi, buổi tối làm nội thị dạy con những việc cơ bản, con liền có thể……”
Câu nói kế tiếp không có nói ra, nhưng ở đây ai lại không rõ ý tứ từ bà, ánh mắt Ôn Như Ngọc dần dần phát lạnh, y thông tuệ, như thế nào không hiểu dụng tâm lương khổ của Hoàng Hậu!
Chỉ là, ánh mắt rơi xuống thẳng trên người Vũ Văn Bùi đưa lưng về phía y, Bùi Nhi, sẽ hiểu rõ sao?
Vũ Văn Bùi đương nhiên hiểu rõ, chỉ là diễn vẫn cần thiết phải làm, cậu cố ý xấu hổ đỏ mặt, làm Hoàng Hậu hiểu lầm ý tứ cậu, làm cho bà buông tâm tư phòng bị.
“Nhi thần cảm tạ mẫu phi.” Cố ý trộm ngắm liếc mắt nhìn nữ quan kia, trong ánh mắt ánh lên tia dị sắc, đương nhiên đều rơi vào trong mắt Hoàng Hậu, ở trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên, hài đồng mười ba tuổi vẫn là hài đồng mười ba tuổi mà thôi!
Nhìn thấy đã đạt tới hiệu quả như mong đợi, Hoàng Hậu cũng không ngồi lâu lắm, mở miệng nói: “Kia mẫu hậu trước rời đi, lần sau lại đến vấn an Bùi Nhi.”
Xoay người trước khi rời đi, ánh mắt bà nhìn thoáng qua nữ quan, đương nhiên, một màn này rơi vào trong mắt Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi, chỉ là đương sự không biết mà thôi.
Vũ Văn Bùi nhìn bóng dáng Hoàng Hậu rời đi, khóe miệng gợi lên mạt ý cười lạnh băng, a, đã kìm nén không được rồi sao? Mẫu phi, người trên trời có linh thiêng, Bùi Nhi chắc chắn giúp người báo thù!!
Hết chương 34
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.