“Đầu xuân năm sau, chủ yếu là trêи đường mất nhiều thời gian.”
Trong đầu Cố Sanh thiên tư vạn tự chợt lóe mà qua, đi nơi nào là phải mất nhiều thời gian đi đường?
Lẽ nào…. Phải đi tìm Bát Công Chúa?
Nàng xoay người lại, mở to hai mắt nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Noãn dương vào đông tà tà chiếu lên khuôn mặt tinh xảo, hàng mi thật dài phát ra quang vựng kim sắc, tạo ra một vệt bóng mờ dưới đôi thiển đồng.
Xinh đẹp đến khiến người ta ghét!
“Điện hạ, vi thần muốn biết ngài muốn đi đâu, vi thần có thể đi theo hầu hạ không?”
Cửu Điện Hạ khẽ cong khóe môi, sóng mắt lưu chuyển một vòng trêи mặt nàng, nghiêng đầu nói: “Ngươi luyến tiếc ta?”
Nghĩ thật hay!
Cố Sanh không tự chủ được liếc xéo một cái.
Cửu Điện Hạ lập tức nhíu mày…
“Dĩ nhiên luyến tiếc!” Cố Sanh vội vàng bù đắp! Trong lòng tự giễu: Cư nhiên trợn mắt với tiểu nhân tra, thực sự là mấy ngày không gặp, không biết trời cao đất rộng nữa!
Mi tâm của Cửu Điện Hạ lúc này mới giãn ra, đáp: “Lần này không được, ta ta có nhiệm vụ trong người, không tiện dẫn ngươi theo.”
Trong lòng Cố Sanh đã khẳng định bảy tám phần — Cửu Điện Hạ muốn đi Phù Tang, hẳn là phải đi cứu Bát Công Chúa.
Tuy rằng không biết Bát Công Chúa có thể được cứu thoát hay không, nhưng ít ra Cửu Điện Hạ sẽ không gặp chuyện không may.
Nhưng trong lòng Cố Sanh vẫn rất hoảng hốt, mở to hai mắt rất cố sức chăm chú nhìn khuôn mặt Giang Trầm Nguyệt, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-de-quoc-sung-phi/1514007/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.