Đi ra khỏi trướng, bên ngoài tuyết đang rơi, những trướng bồng khác đều dọn dẹp xong bảy tám phần, xe ngựa đi đầu đã trêи quan đạo chờ sẵn, các xa phu cũng đã đội mũ da hồ ly, trêи mũ kết một lớp hoa tuyết trong suốt.
Cố Sanh cầm chặt thủ lô chạm rỗng trong tay, mũi nhột nhột, chính là hắt xì một cái, tối qua mấy thái y vây quanh nàng, vừa canh gừng thịt dê, vừa châm cứu áp huyệt điều trị, chung quy không chống được cảm lạnh.
Nàng theo thị tỳ đi lên quan đạo, xa xa đã thấy Giang Hàm đứng ở đầu xe ngựa, cùng Cửu Điện Hạ nói chuyện.
Cửu Điện Hạ thỉnh thoảng rầu rĩ gật đầu, tâm tình tựa hồ có chút hạ, nhưng khí sắc bình thường, giống như chịu tội mấy ngày hôm trước chỉ là một giấc mộng, nửa điểm mệt mỏi cũng không có.
Sợ là chỉ còn Cố Sanh sắc mặt tái nhợt cùng đám thị vệ bị đả thương còn lưu lại ấn ký của trường hạo kiếp kia.
Thực sự là uổng công quan tâm!
Đến lúc Giang Hàm phát biểu bị Cửu Điện Hạ không kiên nhẫn cắt đứt, Cố Sanh lập tức tiến lên phúc thân thỉnh an.
“Sanh Nhi thỉnh an Tuyên Vương, thỉnh an Cửu Điện Hạ.”
Vừa dứt lời, Cố Sanh đã cảm thấy một cổ lửa giận ập đến phía nàng.
Ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn nàng, xoay người tức giận bước vào thùng xe.
Rất giống bị ai thiếu tám trăm điếu tiền!
Cố Sanh: “….” Tự đánh giá, bên trong ít nhất có sáu trăm điếu tiền là do nàng nợ.
Giang Hàm ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-de-quoc-sung-phi/1513999/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.