Cố Sanh trong nháy mắt thiên tư vạn tự, đem Nhị Điện Hạ bên ngoài cổ kiệu vứt ra sau đầu, đơn độc trốn ở bên trong kiệu bắt đầu kéo khăn.
Hồi lâu bên ngoài mới truyền đến một tiếng xin lỗi rầu rĩ: “Là ta lỗ mãng, ngươi đừng để bụng.”
Cố Sanh lúc này mới lấy lại tinh thần, ngây ngốc hồi lâu, lần thứ hai vén mành kiệu.
Mắt phượng của Giang Hàm lúc này khẽ buông xuống, đang chăm chú nhìn mành kiệu, khuôn mặt trắng nõn đã nghẹn đến đỏ bừng.
Cố Sanh trong lòng ấm áp, nàng thế nào có thể quên đây?
Giang Hàm từ trước đến nay chính là một hũ nút, hôm nay không biết là bị cái gì kϊƈɦ thích lại giả như vân đạm phong khinh vội vàng bày tỏ tâm sự, sợ là trong lòng đã nghẹn đủ mới không nhịn được mà nói ra.
Hôm nay bị Cố Sanh phản ứng như vậy, trong lòng làm sao không khó chịu đây!
Cố Sanh vừa rồi trong lòng hỗn loạn, lúc này nhìn thấy Giang Hàm sượng mặt liền hoãn giọng nói: “Điện hạ không phải một người lỗ mãng, bất quá hôm nay xác thực nóng vội một ít, loại chuyện này tốt xấu gì cũng nên tìm một thời gian ngồi xuống thương lượng.”
Trong mắt Giang Hàm lại sáng người, vội vàng phái kiệu phu vòng trở lại, nói là muốn vào trà lâu vừa đi qua để nghỉ chân.
Một đám thị vệ thật xa phía sau cũng nghe thấy được, mỗi người đều giống hòa thượng sờ không được tóc.
Lúc này mới đi được vài bước đường? Nghỉ ngơi cái gì?
Cố Sanh ở bên trong kiệu che miệng cười.
Môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-de-quoc-sung-phi/1513986/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.