Cố Sanh ngủ thϊế͙p͙ trong lúc miên man suy nghĩ, giờ Tuất tứ khắc, ngoài cửa sổ mặt trời ngã về tây, ánh trăng mọc lên.
Nửa tỉnh nửa mê, Cố Sanh mơ hồ cảm thấy bản thân được một hương vị ngọt ngào ôm ấp đứng dậy, lại nhu thuận đem đầu của nàng dán trêи gối đầu, kéo chăn bông cho nàng.
Cố Sanh mơ hồ híp mắt, chỉ thấy một mảnh đoạn bào nhu nị tử sắc ánh vào mi mắt, tràn ngập thanh hương khiến kẻ khác an tâm, khiến nàng buồn ngủ càng thêm nồng đậm.
“Nương…” Cố Sanh hàm hồ lên tiếng.
Người trước mắt nghe vậy thoáng chốc nở nụ cười tỏa nắng với nàng, vươn bàn tay thon dài phất gương mặt béo mập của nàng, cúi đầu gần kề bên tai nàng thổ khí như lan: “Ngủ đi, nương cùng ngươi.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Sanh tỉnh lại trong vòng tay của Nhan Thị.
Nhan Thị khó có được không bị làm tỉnh dậy, sợ là do cả ngày lễ phật ở miếu đường, nên thân thể mệt mỏi rồi
Đợi đến giờ Dân bảy khắc, mặt trời mọc lên, trong đại sảnh truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, nha đầu gác đêm nhẹ giọng ở ngoài phòng ngủ gọi: “Phu nhân, người của tây sương mang tặng cây quạt cho Tả Nhi.”
Nhan Thị vốn ngủ không sâu, sau khi tiếng bẩm báo, chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt tinh xảo giãn ra, mặc dù không son phấn nhưng cũng đã dịu dàng như hoa sen mới nở, thuần khiết như trăng non trêи bầu trời, trong lúc nhìn quanh mang theo một chút mơ hồ do mới tỉnh ngủ, mâu quang như nước như sương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-de-quoc-sung-phi/1513931/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.