Cố Sanh liếc mắt nhìn ma ma đứng bên cạnh lão gia, đó là Lý ma ma nhà Trầm di nương, ngày hôm trước ở hoa viên hậu viện, nàng ta còn ngay trước mặt Cố Sanh nha mỏ nhọn lợi trào phúng mẫu thân Nhan Thị của nàng một phen.
Trong lòng Cố Sanh cười thầm, lúc này đúng là một thời cơ tốt để ăn miếng trả miếng, lập tức ra vẻ sợ hãi lui ra vài bước.
Cố lão gia thấy nàng không hiểu sao đột nhiên lui về phía sau, đứng ở xa vài bước không hề tiến lên, trong lòng có chút không kiên nhẫn, nặng thêm ngữ khí thúc giục: “Làm sao vậy? Phụ thân gọi ngươi đến, ngươi không nghe thấy sao?”
Trong lòng Cố Sanh bình tĩnh nhưng nét mặt lại lộ ra sợ hãi do dự, khϊế͙p͙ sợ nhỏ giọng nói thầm một câu, mọi người ở đây vươn lấy cổ, nhưng cũng không nghe rõ, trở nên hiếu kỳ, nín thở ngưng thần đợi nàng cho ra giải thích.
Cố Huyền Thanh mới vừa bị trêu chọc nổi lên một chút tình thương của phụ thân, rất nhanh bị mài mòn, lập tức lớn giọng, bày ra thái độ thường ngày đối với quan viên hạ cấp, mệnh lệnh Cố Sanh nói: “Ngươi nói cái gì, đến đây, lớn tiếng một chút.”
Cố Sanh thấy mọi người đều đã đem ánh mắt dời lên người nàng, lập tức hơi ngẩng đầu, vành mắt đỏ lên, giọng nói không lớn nhưng rõ ràng trả lời: “Sanh Nhi không dám đến, lúc nhị tỷ cùng phụ thân, Sanh Nhi không thể đến gần.”
Một câu non nớt giọng trẻ con, chấn động người đầy gian nhà vẻ mặt mờ mịt, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-de-quoc-sung-phi/1513929/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.