Lantis mỉm cười nói: "Thân ái, nếu em thích tiểu nhân ngư bảo bảo như vậy, không bằng chúng ta đi nỗ lực tạo ra một đứa." Nam Kính cảm thấy sau lưng hơi lạnh, nở nụ cười giả trân ha...ha hai tiếng lui về phía sau, trong lòng mãnh liệt oanh động. "Cái kia, thân thể anh mới vừa khôi phục, tuyệt đối đừng kích động." Rất tốt, dám nghi ngờ năng lực của anh, tội thêm một bậc! "Này uy a..." Nam Kính bị đè xuống giường, đánh mất tư cách nói chuyện. Sau một tiếng. Giường kẽo kẹt kẽo kẹt mà lắc, Nam Kính triệt để khàn giọng, chỉ có thể phát ra rầm rì tiếng rêи ɾỉ. Sau hai giờ. "Lan, Lantis... Muốn chết, anh, anh đủ rồi, không!"
Âm thanh Nam Kính không giống như là của cậu nữa, vài chữ đơn giản cũng nói đến không thành lời. Người bên trên đem cậu bày thành các tư thế không giống nhau, không ngừng biến đổi tư thế. "Thân ái, em chỉ có thể sướng chết, điên đảo muốn chết." Lantis vất vả cần cù cày cấy bên trong, anh cũng không quên ý nghĩ của phu nhân chính mình là muốn cho anh mang thai bảo bảo, ý nghĩ này tuyệt đối phải bóp chết tại trong trứng nước. Nam Kính khóc, cậu phát hiện người nhỏ mọn này nhất định là đang trả thù mình! Thừa dịp Lantis biến thành tiểu nhân ngư mà đùa giỡn anh kết quả chính là, Nam Kính bữa tối đêm đó là ăn ở trong phòng. Bất quá, tại thời điểm Lantis ló mặt xuống phòng ăn, học sinh không rõ chân tướng còn kinh sợ một chút —— bọn họ rõ ràng nhớ tới lúc ở chỗ tập trung căn bản không nhìn thấy vị nguồn sáng này a, anh ta là từ đâu đột nhiên chui ra?
Dĩ nhiên, không ai sẽ ngu ngốc đi hỏi, ngược lại từ khi Lantis xuất hiện ở trường quân đội Sifal, chuyện kỳ quái mà bọn họ gặp phải còn ít sao? Đồ ăn trên phi hành khí cũng không tệ lắm, so với mấy khối tiền một hộp dịch dinh dưỡng cùng thuốc dinh dưỡng mà nói có thể nói là khác biệt một trời một vực. Lantis ăn được chút liền cau mày, anh đem rau bên trong gạt ra, chỉ ăn nhiều thịt dị thú, bị Nam Kính sau khi thấy tay mắt lanh lẹ mà gắp rau lên nhét vào trong miệng Lantis. "Tay nghề thật kém cỏi." Lan đại mỹ nhân bất mãn. Nam Kính cái gì cũng đều không oán giận, từng miếng từng miếng một mà ăn, thầm nghĩ cái này có thể so với Nam gia quanh năm suốt tháng ăn dịch dinh dưỡng tốt hơn nhiều. "Anh trước đây đi một số địa phương cằn cỗi lúc thi hành nhiệm vụ, e rằng đồ ăn so với này còn không bằng đi?"
Mấy ngày nay, Hi Lâm cùng Phong Tiệm Ly kể cho Nam Kính không ít sinh hoạt trước đây của bọn họ tại quân bộ. Bởi vì nằm trong chức trách, bọn họ cũng không có bởi vì thân phận siêu nhiên mà được đối xử đặc biệt, mà là cùng các quân nhân khác giống nhau, phục tùng mệnh lệnh cấp trên, mỗi một tinh cầu cần chấp hành các loại nhiệm vụ. Nghe nói Lantis có một lần đi một tinh cầu tất cả đều là sa mạc, vì từ trường hỗn loạn dẫn đến thiết bị đầu cuối không có cách nào định vị, ở trong sa mạc lạc lối hai tuần lễ, đừng nói đồ ăn, ngay cả nước cũng không uống. Lantis nghe vậy nói: "Những này tháng ăn bữa trước không có bữa sau cũng không biết từng trải qua bao nhiêu lần, anh và Hi Lâm, Tiệm Ly nhận nhiệm vụ ít nhất là cấp A, hệ số nguy hiểm đều rất lớn, có thể bình an vô sự mà trở về là tốt lắm rồi, trên phương diện ẩm thực thật sự không quá chú trọng." Sau khi nghe, Nam Kính gõ gõ bàn, ra hiệu Lantis đem rau bị gạt sang một bên ăn đi. "Em nói nè, vậy anh còn tính toán cái gì?" Vật này dù sao cũng ngon hơn dịch dinh dưỡng, mau ăn nhiều đi. Ai biết Lantis nghiêm mặt nói: "Cũng là bởi vì như vậy mới tính toán, thân ái, thời điểm có thể ăn món ngon mỹ vị nhất định phải thỏa mãn chính mình, bằng không ai biết chớp mắt này có phải là một bữa cơm nhân sinh cuối cùng hay không." Nam Kính: "..." Cậu cảm thấy không còn gì để nói, nhưng tại sao nghe lại kinh sợ như vậy? Được rồi, cậu quyết định sau này đều phải chăm chỉ tỉ mỉ làm tốt mỗi một bữa cơm cho Lantis. Lantis đã ưu nhã ăn xong bữa tối, vươn tay đem Nam Kính ôm vào trong ngực, cười đến không có ý tốt. "Tận hưởng lạc thú trước mắt a~ bảo bối nhi, chúng ta trở lại làm một lần nữa?" Mợ nó, thì ra nãy giờ anh chỉ chờ mỗi cái này. Đáng tiếc cho dù Lantis lòng mang nhiệt đầy đầu đều là một loại vận động nào đó, Nam Kính cũng tuyệt đối sẽ không nuông chiều anh. Mẹ, cậu cũng không muốn ba ngày đều vượt qua ở trên giường, không nói những cái khác, chỉ là Vân Cảnh Hàm sẽ cười chết cậu không thể dậy nổi! Sau ba ngày, phi hành khí dựa theo kế hoạch đã định, an toàn rơi vào một tinh cầu cấp ba trên tinh hệ. Bỉ Cấp tinh cầu, dùng Mộng Yểm tinh làm trụ cột, ở xung quanh phân tán bảy tiểu hành tinh, mà không cùng hành tinh xung quanh làm trung tâm tiểu tinh cầu. Tinh cầu này diện tích không lớn, hoàn cảnh đại đa số tương đối ác liệt, nhưng hệ số nguy hiểm tương đối thấp, phi thường thích hợp cho bọn học sinh chưa qua sóng to gió lớn tiến hành huấn luyện sinh tồn thực tiễn. "Lần này tổng cộng có 540 vị học sinh tham gia thực tiễn, tổng cộng chia làm mười tám đội, phân ra lái các loại máy bay khác nhau đi các tinh cầu cấp ba khác nhau, chúng ta chính là người quản lý mười tám đội." Một vị nam tử giữ lại đầu con nhím cường tráng đứng ở phía sau một nam nhân khác, xuyên thấu qua pha lê đơn mặt có thể nhìn thấy từng bọn từng bọn học sinh đang vô cùng phấn khởi. Một người thanh niên khác trong miệng ngậm điếu thuốc lá không nhen lửa cũng ôm lấy đầu nhìn qua, vô vị nói: "Lại là loại sự tình tẻ nhạt đến cực điểm này, lão tử tình nguyện về nhà đi ngủ. Thật đúng là, các đám quyền quý kia xem quân đoàn R chúng ta là cái gì, ta chính là thành nhân viên hạt nhân trực thuộc quân đội của Phong nguyên soái, cư nhiên bị phái đến đây làm bảo mẫu!" Nghe tiếng thanh niên oán giận, nam tử mặc quân trang màu trắng phía trước liền chậm rãi nói rằng: "Kha Kha, nguyên soái tự mình sai khiến, còn kêu cả một đội chúng ta tới đây, ngươi còn không hiểu là có ý gì sao?" Tiểu thanh niên bị điểm danh ngồi dậy, bĩu môi nói: "Ta nghe nói là trong này có không ít con của nhà quan to lẫn quý tộc, tỷ như hai người Vân gia của Solo tinh cầu, người thừa kế Mục gia cùng người thừa kế Faranda gia tộc." Nói rồi, Kha Kha trào phúng mà xì cười một tiếng "Lão tử lúc lớn như bọn họ, cũng đã ra chiến trường cùng đám dị thú kia liều mạng, chỉ có điều một lần ở tinh cầu hoang phế nho nhỏ, liền lo lắng đề phòng thành như vậy, còn không bằng về nhà bú sữa đi thôi." Tầm mắt thanh niên nhìn thấy một cá nhân quân trang mặc màu trắng dừng lại vài giây, khẽ mỉm cười, "Ngươi nghĩ đến rất đơn giản, xem ra trước khi tới ngươi ngay cả tư liệu cơ bản đều không làm rõ." "Đây không phải là còn có ngươi à?" Kha Kha chột dạ le lưỡi một cái, tiện tay đem mũ để ở một bên, từ phía sau ôm lấy eo nam nhân phía trước làm nũng, một đôi mắt hạnh quyến rũ xuyên thấu qua vai rộng của nam nhân nhìn xuống, nhất thời sợ ngây người —— "Lan lan lan, Lantis điện hạ?" Kha Kha lập tức buông tay ra dụi mắt, thành viên trọng yếu trực thuộc đội Phong Trường Mạch tại trung ương quân bộ làm sao có khả năng không quen biết Lantis? Người kia một đầu tóc dài màu vàng nhạt sáng đến mắt mù, tuyệt đối là do cửa hiệu cắt tóc tỉ mỉ cắt nhuộm cũng đều không ra! Kha Kha hỏn lọn. Đầu con nhím cũng bận cầm kính viễn vọng bắt đầu xem, khi hắn nhìn thấy bên cạnh một gương mặt khác mình quen biết, Erton luôn luôn tự nhận là bình tĩnh cũng chấn kinh rồi. Chỉ có điều, nguyên nhân hắn và Kha Kha khiếp sợ hơi khác nhau —— "Nguyên soái làm sao lại ở nơi đó?" "Nơi nào nơi nào?!" Kha Kha đoạt lấy kính viễn vọng trong tay Erton, khi nhìn rõ gương mặt kia, suýt nữa ném kính viễn vọng, mới vừa muốn mở miệng, liền thấy một màn làm cho hắn kinh hoảng đến mức buổi tối tuyệt đối ngủ không được—— Lantis điện hạ cư nhiên cùng Phong nguyên soái vừa nói vừa cười còn làm cái hành động thân thiết! Trời ạ, hắn còn có thể hảo hảo sống hay không! "Cái đệt! Chúng ta có thể bị điện hạ cùng nguyên soái song song diệt khẩu hay không? Bình thường cũng không thấy bọn họ có tư tình, cư nhiên bí mật mà ở cùng nhau như thế, được rồi nếu như bọn họ là muốn chúng ta đến để đánh yểm trợ cho đoạn tình cảm này mà nói, ta tiếp thu ôi ——!" Kha Kha ôm bụng, ai oán mà quay mặt lại nhìn nam nhân không chút lưu tình cho hắn một cái giò. "Nhìn cho rõ, đây không phải là nguyên soái." Tướng mạo cùng Phong nguyên soái đúng là rất giống nhau, nhưng khí chất tuyệt nhiên bất đồng, tuyệt đối sẽ không khiến người nhận sai. Đôi mắt thanh lãnh chợt lóe một tia sáng đầy hứng thú, thiếu tướng mím mím môi, khẽ cười nói: "A, có ý tứ." Phi hành khí dừng trên một mảnh đất trống hoang vu, hạ cầu thang xuống, nhóm học sinh lần đầu tiên tới nơi này không nhịn được tâm tình kích động. Dù cho nơi này phóng tầm mắt nhìn qua rất khó coi ngay cả một tòa kiến trúc cũng không có, cục đá xám xịt không nhìn thấy màu xanh lục cũng làm cho bọn nhỏ quen sống trong nhung lụa này cảm thấy hết sức hứng thú. "Quá thú vị, chỗ này nhìn như là một cái phó bản trong trò chơi ta chơi mấy ngày trước." Một vị học sinh kích động nói. "Chúng ta người cũng đã tới đây, sao còn không nói nhiệm vụ?" "Nói thật ta đúng là hận không thể lập tức nhận nhiệm vụ, chúng ta thật là may mắn, nơi này nhìn qua một chút nguy hiểm cũng không có." Lantis nghe đến mấy cái đối thoại này, không phản đối. May mắn sao? Đương nhiên không. E rằng vỏn vẹn qua ngày hôm nay, nhóm đóa hoa phòng ấm này sẽ oán giận nơi này cằn cỗi nguy hiểm tối tăm, cũng hận không thể nhanh chóng về nhà. Đừng xem nơi này là vùng đất bằng phẳng tựa hồ trống trải không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng Lantis biết rõ đây chẳng qua là mặt ngoài dùng để lừa gạt người mà thôi. Đối với kẻ ngoại lai xâm lấn, nhóm chủ nhân của nơi này cho tới bây giờ sẽ không bao giờ hạ thấp nhiệt tình của chúng nó. Đúng, không sai. Toàn bộ Bỉ Cấp tinh cầu, ngoại trừ mấy chủ tinh cấp hai ở ngoài, còn lại tinh cầu đều bởi vì bị đo lường phóng xạ hạt nhân là không thích hợp cho nhân loại sinh tồn hoặc là dị thú nguy hiểm cùng thảm thực vật tồn tại, mà bị hoang phế. Mà tinh cầu này, e rằng chứa đựng cả hai. Tiểu hành tinh thứ ba mươi ba chưa qua khai thác, Lantis tự mình chuyển nhập trong tài liệu, hiện lên giá trị ước lượng "A- ngụy cấp S". "Lantis." Nam Kính hạ thấp giọng ở bên cạnh Lantis nói: "Em cảm thấy... Có người luôn luôn nhìn em." Lantis thuận theo tầm mắt Nam Kính hướng một khoảng nào đó trong phi hành khí nhìn lại, cách tầng pha lê anh hoàn toàn không nhìn thấy bên trong. "Em có thể cảm nhận có người ở nơi đó sao?" Lantis hỏi. Nam Kính gật gật đầu. "Em dựa theo phương pháp của lão bản phóng ra một ít ý thức căn nguyên, xác thực có thể cảm nhận được... tầm mắt bên kia." Lantis biết, lão bản thần bí lại sâu không lường được kia để cho Nam Kính một ít tư liệu, những tư liệu kia có thể nói là trân bảo quý hiếm, quả thực giống như là chuyên viết vì Nam Kính. Bất quá, hiện tại tựa hồ không phải là lúc để bại lộ. Lantis lại đi bên kia liếc mắt nhìn ý chỉ người nào đó nên thu liễm, ánh mắt quá nóng bỏng dễ dàng bại lộ mục tiêu. "Đừng lo lắng thân ái, bọn họ đối với em không có ác ý." "Ừm, em cảm giác được... Hắn chỉ là hiếu kỳ." Nam Kính sờ đầu một cái, rất không hiểu. Bọn học sinh ở phía dưới thả gió một lát, liền thấy phi hành khí ở chỗ cũ bất động bất động một lúc lâu kéo ra một cái cầu thang thật dài. Khoang cửa mở ra, một đội nam nhân mặc quân trang màu đen từ bên trong đi ra, mỗi người đều mang mũ lính chân đi ủng chiến, bước chân chỉnh tề, mỗi một bước đi trên mặt đất như là cùng một người phát ra âm thanh. "Mịa nó, quá huyễn*." "A a ta thấy suất ca, người thứ ba đệ nhất soái, lớn lên thật đẹp trai a! Không được không được, ta nhất định phải có phương thức liên hệ thiết bị đầu cuối của anh ấy." *huyễn: tui không chắc lắm nhưng chắc là kiểu phong độ, đẹp trai, trâu bò các thứ, nói chung là khen có khí thế mạnh mẽ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]