"Xem ra người nên biết hầu như đều biết." Cặp mắt đào hoa của Ellens đầy ý cười, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt, "Ta chính là người có hiềm nghi phạm tội. Ở với ta, ngươi không sợ sao?" Nam Kính bĩu môi, liều mạng lắc đầu nói: "Em tin tưởng anh, mọi người đều tin tưởng anh." Mọi người? Ellens khổ sở mà lặp lại hai chữ này, hắn không tin, ngoại trừ thiếu niên có chút ngây thơ mềm mại trước mắt này, còn có ai sẽ nguyện ý tin tưởng hắn. Weinman làm cho hắn hiểu rõ, có một số việc không thể sai, chỉ sai một lần, thì vĩnh viễn cũng không có cơ hội bù đắp. Tầm mắt rơi vào cặp mắt kia, bàn tay run rẩy không ngừng được, Nam Kính cắn chặt chân răng, nói: "Em đưa anh đi bệnh viện, học trưởng, bảo bảo nhất định không có việc gì."
"Không được." Thân thể Ellens bỗng nhiên cứng lại, không biết chạm phải vết thương nào, chợt ôm bụng thống khổ run rẩy, đôi môi tàn tạ bất kham lần thứ hai bị mạnh mẽ cắn chặt, vết thương đầy rẫy trên môi tràn ra máu. Hắn thống khổ cơ mặt đều vặn vẹo, cái trán thấm đầy mồ hôi. "Trời ạ —— " Nam Kính ngay cả động đậy một chút cũng không dám, chỉ lo không cẩn thận sẽ làm cho tình trạng nghiêm trọng hơn. Ellens ngẩng cổ lên, liều mạng nhẫn nại làm quen với thống khổ, sau đó đem lượng ý thức căn nguyên còn sót lại không nhiều mà truyền đến bụng. "Ngươi biết không... Ta muốn cho nó sống, ha... —— nhưng ta không làm được..." Âm thanh Ellens vụn vỡ, thái dương nổi gân xanh, nước mắt rơi đầy mặt. Nam Kính run rẩy, cậu nhất định phải làm gì đó, nhưng cậu có thể làm cái gì a?
Trong giây lát, cậu nhớ tới Lantis còn ở bên ngoài! Đúng, Lantis ỏ bên ngoài! Giống như là bắt được một cái phao cứu mạng, Nam Kính đem Ellens thả xuống, đứng lên nói: "Em ra gọi Lantis vào!" "Không nên đi!" Trong đầu Nam Kính tràn ngập suy nghĩ ôm đùi lớn Lantis để mau cứu Ellens, trong lúc nhất thời ngoảnh mặt làm ngơ, dạt ra liền chạy đi. Ellens trợn mắt lên, trong con ngươi tràn đầy đau đớn bỗng nhiên xuất hiện sợ hãi, trong lúc nhất thời vịn chân bàn bên cạnh đứng lên. Tay phải hắn hướng trên bàn vồ một hồi, mò tới một vật liệu, đập vào đèn treo hình tròn, đùng một cái rơi trên mặt đất, nổ tung trước người Nam Kính. "Học trưởng!" Nam Kính bị hành động bất ngờ làm khôi phục lý trí, dưới chân như mọc rễ. "Tiểu Kính ta không tin tưởng bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta! Gia tộc Kaltendin sẽ không bỏ qua cho bất kể người nào phản bội, bọn họ ách..."
Ellens thở hổn hển dựa vào trên bàn, mắt tràn đầy tuyệt vọng, giống như là tinh thần bị sụp đổ, lắc đầu lung tung mà nói: "Ta sai rồi, ta không nên cho là hắn đối với ta còn có tình cảm... Ta không muốn trở về chỗ đó... Hắn gạt ta, hắn gạt ta..." Nam Kính không dám há mồm, chỉ sợ vừa lên tiếng sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tinh thần cùng tâm tình sắp sụp đổ của người trước mắt. Siết chặt nắm đấm, Nam Kính lớn tiếng nói: "Ngài ấy không có lừa anh." Nam Kính liều mạng giải thích, tầm mắt mơ hồ nhìn tâm tình hắn kích động giống như thú bị nhốt. "Học trưởng, tiểu thúc thúc không biết A Nhĩ Pháp đem anh đi, thúc ấy sẽ không thương tổn anh như vậy, chúng em tìm anh cả ngày, anh đi xem thúc ấy một chút, anh đi xem thúc ấy một chút anh sẽ tin tưởng lời em nói." Biểu hiện này, phản ứng này, tuyệt đối không phải là hận một người! Không nghĩ tới, những câu nói này khiến cảm xúc Ellens càng thêm kích động. "Làm sao ngươi biết A Nhĩ Pháp đem ta đi?" đôi mắt Ellens đỏ đậm. "Có, có thiết bị quản chế." Nam Kính ngập ngừng nói. Ellens phảng phất như bị rút đi linh hồn, bụng rất đau, tim bắt đầu như là bị đao cùn cắt mài cũng rất đau. Thì ra ngay từ đầu đã có thiết bị quản chế. "Ngươi thấy được?" Ellens ngây ngốc nhìn Nam Kính, máy móc mở miệng "Những người kia, cũng đều thấy được đúng không? Bọn họ phản ứng làm sao? Hưng phấn? Kích động? Hay cảm thấy... Dù cho như vậy cũng không đủ sảng khoái?" Những người kia, hận hắn như vậy, trêu đùa hắn, Weinman, Lantis, Hi Lâm, Phong Tiệm Ly... Thật khó có thể thỏa mãn. Từ khi biết Weinman đến bây giờ, cho dù là giai đoạn lừa dối Weinman, hắn cũng chưa từng có làm nhục Weinman. Hắn yêu Weinman. Còn Weinman thì sao? Đôi mắt Ellens lại rơi vào một mảnh mờ mịt, hắn mờ mịt nhìn bụng của mình, có chút không hiểu rõ, đến tột cùng là vì sao lại muốn liều mạng bảo vệ đứa con không nên tồn tại ở trên thế giới này. Weinman có mong đợi nó sinh ra không? Suy nghĩ này như là ác mộng tàn nhẫn xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, lời nói còn vang trong đầu, dăm ba câu nói, bác bỏ sự tồn tại của đứa trẻ vô tội. Đứa bé này chính hắn mong đợi sao? Đã từng, có lẽ là mong đợi đi. Nam Kính vội vàng nói: "Không, sẽ không có người như vậy, bọn họ đều rất lo lắng cho anh." Cậu lục lọi thiết bị đầu cuối, thừa dịp Ellens không chú ý, gửi tín hiệu cho Lantis —— "Ellens ở phía dưới, anh mau đến." Cậu chậm rãi tới gần Ellens, hô hấp đều nhẹ đi. "Học trưởng, anh không tin tưởng bọn họ, lẽ nào cũng không tin tưởng em sao? Em xin thề, không có bất kỳ người nào sẽ làm tổn thương anh, cũng như con trai của anh." "Ngươi không hiểu, bọn họ chưa bao giờ đối xử với ngươi như vậy." Ellens nói, thân thể như thoát ly trượt xuống mặt đất, được Nam Kính nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy. "Hắn đối với ta..." Ellens tinh thần hoảng hốt, đối với Weinman thương tổn, hắn quả thực khó có thể mở miệng. Trong phòng có tiếng vang lớn. Ellens bỗng nhiên ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm lòng đất phòng làm việc thông hướng cầu thang, khí tức hỗn độn bất kham, không thể tin nhìn Nam Kính "Ngươi gọi Lantis?" Nam Kính cảm giác như là mình phản bội Ellens, trong lòng ngột ngạt mà không thở nổi, viền mắt hồng hồng, mang theo khẩn cầu nói: "Học trưởng, lão bản từng nói muốn em tin tưởng anh, anh cũng tin tưởng em đi, tiểu thúc thúc hắn..." "Đừng nói đến hắn." Ellens bất lực mà hai tay ôm đầu, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Thiết bị đầu cuối của Nam Kính vang lên, Lantis chỉ phát ra một tin —— "Cách cửa xa một chút." Mấy chục giây sau, Lantis dùng cổ vũ lực liền đem cái cửa có tính bảo mật cực cao lại không có sức phòng ngự gì quá lớn kia phá tan, vừa đến phía dưới, liền nghe thấy một tiêng nói khàn khàn tối tăm truyền đến —— "Đừng tới đây, nếu không ta gϊếŧ cậu ấy." Thiên Viêm Lưu Tuyết quấn quanh ở trên cổ Nam Kính, tinh thần Ellens căng thẳng mà quỳ ngồi dưới đất, tay trái ấn trụ hai tay Nam Kính, tay phải nắm thật chặt lên roi hơi đỏ kia. Nhìn ánh mắt của hắn, mang theo tuyệt vọng cùng phẫn nộ. Lantis mặt không biểu tình mà nhìn Ellens, lại nhìn thấy trên đất có vết máu, giật giật cuống họng. "Metal, ngươi được nhân ngư chúc phúc, nên có đời sau gia tộc Kaltendin, chỉ có chúng ta mới có thể giúp ngươi bảo vệ đứa trẻ." Hai mắt Ellens đỏ ngầu, tay phải kéo về phía sau. Cổ đột nhiên co rút nhanh khiến Nam Kính hừ một tiếng, hướng Lantis lắc lắc đầu, liều mạng nháy mắt. Ellens thấp giọng quát: "Cút ra ngoài! Ai mẹ nó tin các ngươi? Cút ra ngoài nhanh!" Những lúc như thế này, Lantis không thể lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ Ellens, không riêng gì bởi vì an nguy của Nam Kính, huống hồ...có lẽ người Ellens không muốn nhìn thấy nhất, chính là bọn họ. Khí tức của tân sinh mệnh, so với anh tưởng tượng còn yếu ớt hơn. "Metal, lần này là lỗi của tiểu thúc thúc, ta tin tưởng hắn sẽ cho ngươi một câu trả lời, hơn nữa ngươi có đứa bé này, sẽ không có bất kỳ người nào có thể đụng tới các ngươi." Nói xong câu đó, Lantis liền từng bước một mà từ trên thang lầu đi xuống, đứng ở trước cửa bị phá hỏng, phía sau là ánh đèn yếu ớt. Anh chú ý nhất cử nhất động bên trong. Weinman đến so với trong tưởng tượng càng nhanh hơn. Hắn ngay cả áo ngủ đều không đổi, chỉ ở bên ngoài quấn lên áo khoác dài, thở hồng hộc vừa tiến đến nhìn thấy Lantis liền há mồm hỏi: "Hắn thế nào?" "Đặc biệt nguy cấp." Lantis trầm giọng nói: "Kính Kính ở trong tay hắn, ngươi đừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn." Đặc biệt nguy cấp? Thân thể Weinman lung lay một chút, trong nháy mắt biến mất ở trong tầm mắt Lantis. Anh tiện tay ngăn cản Hi Lâm theo ở phía sau, lắc đầu một cái nói: "Metal không tin chúng ta, đứa bé kia đã sắp không được, mà cảm xúc của Metal ảnh hưởng tới nó, bọn họ căn bản không thể tiếp thu bất kỳ chúc phúc nào." Ẩn ý là, ngươi đi cũng vô dụng. Sắc mặt Hi Lâm cũng thay đổi, chuyện này nghĩa là không cần biết bọn họ dùng bao nhiêu phương pháp, căn bản không có khả năng thành công? Những lúc như thế này, chẳng lẽ không nên suy nghĩ đến an nguy của đứa nhỏ sao? "Mẹ kiếp, hắn dựa vào cái gì không tin chúng ta? Đứa trẻ hắn mang là đệ đệ ta, chẳng lẽ bổn đại gia sẽ hại hắn sao?" Hi Lâm tức giận không thôi, nhưng vẫn dừng bước. "Chỉ sợ hắn muốn rời khỏi nơi này." Lantis tỉnh táo nói: "Ta thấy thiết bị đầu cuối trên cổ tay hắn, hẳn là thuộc về Metal, hắn bắt cóc Kính Kính chỉ là kéo dài thời gian." Sau khi bị A Nhĩ Pháp mang đi, Metal tuyệt đối sẽ cho là bọn họ xem hắn như tù nhân trốn trại mà đến bắt, dưới tình huống này không trốn mới là lạ. Mà không tín nhiệm, là tình hình khó khăn nhất. Tuy rằng còn rất nhiều nghi vấn, tỷ như Ellens vì sao lại cùng lão bản của Nam Kính có liên hệ, lại tỷ như Nam Kính tới nơi này, thật sự chỉ là vì lão bản để lại đồ vật cho cậu sao, hay là đã tiên đoán được Ellens ở chỗ này? Mà lúc này, hiển nhiên không phải là lúc suy nghĩ. Hi Lâm hơi nhướng mày, suy tư một chút, liền mở ra thiết bị đầu cuối tuyên bố mấy mệnh lệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]