☆ Chương 146: Tại sao mấy người không đi làm cướp luôn đi?!
Đối với vấn đề của Nam Kính, Lantis biểu thị không phản đối, "Anh đã quen rồi."
"..."
Nam Kính ngẩng đầu nhìn trời, nếu thật sự là quen rồi thì thôi đi, vậy tại sao cứ phải là kính râm?
Cậu không nhịn được hỏi: "Nếu như em lấy kính râm của anh xuống rồi đeo lên mặt, anh thấy có quen hay không?"
"Thân ái, anh kiến nghị em đừng nên làm như vậy." Lantis đẩy kính râm một cái, câu môi nở nụ cười, "Trừ khi em muốn hấp dẫn càng nhiều ánh mắt."
Nam Kính muốn thổ huyết.
Mặc dù điều này không sai, nhưng anh có thể đừng nói trực tiếp như vậy có được hay không? Anh như vậy em lo lắng cuối cùng em sẽ không chịu nổi mà bùng nổ mất!
Không, cậu hình như đã sắp không hiểu nổi khiêm tốn là gì rồi, Nam Kính trong lòng rơi lệ.
Chẳng mấy chốc, Nam Kính được Lantis dẫn tới trước một tòa nhà được làm bằng kính ở bên ngoài.
So với tòa nhà hơn bảy mươi tầng, tám mươi tầng hay thập chí còn có tòa nhà cao hơn một trăm tầng, thì tòa nhà này khoảng hai mươi tầng không chút nào bắt mắt.
Cửa lớn tự động mở ra, vừa bước vào bên trong tòa nhà thì một cô gái tiếp tân đi đến, trêи mặt mang theo nụ cười ân cần, chớp chớp đôi mắt được trang điểm nhẹ nhàng.
Khi nhìn rõ hai người trước mắt, con mắt cô gái nháy mắt sáng lên, ngay cả nhịp tim cũng tăng lên. Ôi trời ạ, ngày hôm nay thay ca với bạn thật đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-de-nhat-de-hau-tinh-cau/995957/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.